Chương 1524
“Gào!”
Tiếng rồng gào thét vang vọng khắp trời, một con rồng khổng lồ dài chừng mười trượng uốn lượn, sau đó dưới ánh sáng xanh giữa đất trời, trận pháp nhanh chóng được hàn băng ngưng tụ, ngưng tụ thành một thanh kiếm hàn băng trong suốt.
Cái này so với thanh kiếm hàn băng lúc nãy do linh hồn thể triệu hồi thì bén nhọn hơn, khí lạnh ghê người, mang theo uy thế chém trời.
“Đây là tuyệt học trấn tộc bí truyền của tộc tôi, nếu anh có thể đỡ được một kiếm này thì tôi không còn lời nào đế nói nữa!”
Giọng điệu cô gái sâu kín, bàn tay đã nắm chặt chuôi kiếm!
“Xoẹt!”
Giữa đất trời, tiếng kiếm vang vọng không ngừng, trầm bổng, khiến mặt hồ chấn động dập dềnh.
Hơi thở hàn băng tản ra, lúc này chân nguyên cô gái bắt đầu đạt đến cực hạn, nhiệt độ nơi này gần như trong thoáng chốc đã đến điểm đóng băng, nước hồ đã bắt đầu đóng băng.
‘Ồ?
Ánh mẳt Diệp Thiên khẽ động, có chút kinh ngạc.
Lúc trước linh hồn thể điều khiển thân thế cô gái giao đấu với cậu, toàn bộ hàn ý và kiếm ý phóng ra đều không mạnh mẽ thuần tuý như lúc này, nhưng bây giờ bản thân cô gái sử dụng thì uy lực hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Cậu nhìn phía trước chăm chú, nhìn thấy từng hành động của cô gái như mây trôi nước chảy, có dấu vết để lại, cuối cùng cậu cũng bừng tỉnh.
Mặc dù tu vi linh hồn thể kia mạnh nhưng cũng là lần đầu khống chế thân thể cô gái này, có nhiều phần sức mạnh cũng không thông thuộc, không thể kiểm soát trơn tru, lại không cách nào làm được đến mức sử dụng hết trăm phần trăm sức mạnh.
Mà cô gái này lại vô cùng hiểu rõ tu vi và công lực bản thân, đương nhiên cô ta muốn làm gì cũng có thể.
“Vù!
Hơi thở hàn băng phà xuống, cô gái mở tay, nắm giữ thanh kiếm băng kia, ánh mắt chợt loé tia sáng xanh tựa như tiên tử băng giá.
Kiếm khí mạnh mẽ từ trên trời phóng thẳng xuống, kiếm khí vẫn chưa chém xuống nhưng mặt đất Diệp Thiên đang đứng đã bị chia ra làm hai, cỏ bay tứ tung, khe nứt kéo dài từ dưới chân Diệp Thiên đến mặt hồ phía sau, chắn ngang cả trăm mét.
Mặc dù gió lớn trên đỉnh đầu chèn ép, uy lực như phá được núi, nhưng Diệp Thiên chung quy cũng chỉ có chút vẻ mặt ngạc nhiên mà thôi, không hơn không kém.
Nhìn thấy kiếm quang hạ xuống, quần áo cậu lay động, gió thổi bay phần phật, mà bản thân cậu thì vươn năm ngón tay thon dài ra.
“Keng!”
Tiếng vang chấn động không trung, chỉ nhìn thấy Diệp Thiên hơi mớ ngón trỏ và ngón giữa, sau đó cánh tay vừa nhấc lên đã chắn ngang ngay mũi kiếm.
Thanh kiếm băng khổng lồ với kiếm khí dài hơn mười trượng lại mạnh mẽ bị ngăn lại trên đỉnh đầu Diệp Thiên, hai ngón tay tựa như kiềm sắt, giữ chặt mũi kiếm, khiến đòn tấn công của cô ta hoàn toàn tan vỡ, kiếm ý dần biến mất, một tia sáng xanh cuối cùng sót lại cũng dần tan biến.
Từ đầu đến cuối Diệp Thiên chưa từng lùi một bước, cũng không hề đề phòng gì, chỉ vỏn vẹn dùng hai ngón tay mà khống chế toàn bộ cục diện.
“Sao… Có thể?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...