Cao Thủ Tu Chân
Chương 1497
“Truyền kỳ năm đó đúng là có thật!”
Điển Vinh nói ra từng chữ đầy cảm thán.
Ống ta tu luyện Cương Thiết Chi Khu, mặc dù không bằng Thần Ma Chi Khu nhưng sau khi tu vi đạt thành thì ông ta cũng giống như tường đồng vách sắt, trừ khi là vũ khí sát thương cực mạnh ra thì nếu không bom đạn bình thường cũng không thể khiến ông ta bị thương được.
Chân nguyên tập trung sẽ tạo thành một cái cột trụ trời khủng khiếp, rễ cắm sâu xuống đất, dù có là siêu xe tông vào thì cũng chưa chắc có thể khiến ông ta xê dịch.
Vậy mà một cú đấm của Diệp Thiên lại có sức mạnh như nhổ cả ngọn núi.
Toàn bộ sức mạnh được đánh ra nên dù ông ta có điều động chân khí thì cũng bị lùi lại.
Một quyền của Diệp Thiên đã khiến ông ta phải chấp nhận.
Nói xong, ông ta chắp tay trước Diệp Thiên.
“Màn cá cược hôm nay, tôi thua rồi!”
“Tự nhận thua, mật tàng thần linh tôi sẽ không bước vào nửa bước.
Tôi sẽ canh chừng ở đây, không cho phép bất kỳ ai vào trong!”
Phùng Mặc Phong và Tê Thiên Nguyên nghe thấy vậy thì kinh ngạc.
Truyền kỳ của Phi Môn Giáp, cao thủ của nội cung Tiền Thanh, dù có là vương cấp cũng bại dưới tay ông ta, từng dùng xác thịt đối kháng trực tiếp với vương cấp, danh tiếng lẫy lừng.
Mà lúc này không thẳng nổi một quyền của Diệp Thiên.
Giờ đây phải cúi đầu nhận thua.
Mặc dù đây chỉ là cá cược nhưng đối với những người được coi là truyền kỳ như họ mà nói thì đúng là không thể tin được.
Hai người nhìn nhau, quay qua nhìn Diệp Thiên với sự kiêng dè.
Lúc này bọn họ mới biết được sức mạnh thật sự của Diệp Thiên.
Cho dù có là vương cấp hàng trăm năm thì cậu cũng có thể dẹp bằng bằng một quyền.
Điển Vinh nhận thất bại, Diệp Thiên không hề tỏ ra khinh miệt mà còn đánh giá cao ông ta.
Trong số những kẻ mạnh mà cậu gặp thì cốt cách của Điển Vinh là điều không thể chối cãi.
Đôi mắt cậu lạnh hơn vài phần: “ông chỉ thua có một màn các cược, không liên quan gì đến tu vi mạnh yếu, còn về việc phân cao thấp giữa ông và tôi thì sau này tính sau”.
Cậu nói xong quay người bước về phía ốc đảo, giọng nói lại vang lên một lần nữa.
“Phiền ông ở chổ này canh chừng giúp tôi, người nào bước vào thì giết không bàn nhiều!”
Câu nói của cậu là nói cho tất cả mọi người có mặt.
Tân Đông Tuyết lúc trước còn tỏ ra khinh thường thì lúc này cũng thất sắc, không biết phải làm sao.
Lúc trước Diệp Thiên bảo cô lựa chọn cùng với Hoàng Hàm Vũ cắt đứt quan hệ, ra lệnh cho cậu ta rời đi thì cô chỉ cảm thấy là do Diệp Thiên tức quá nên nói vậy chứ không coi là gì.
Nhưng lúc này, ngay cả một người có tu vi thông thiên cũng phải cam chịu canh chừng cho Diệp Thiên.
Sự chênh lệch này rõ ràng là không thể tưởng tượng nổi.
Thấy Diệp Thiên bước tới, cô ấy khẽ tái mặt, thầm bước lên một bước kéo dãn khoảng cách với Hoàng Hàm Vũ.
Cô ấy chủ động đi tới bên cạnh Diệp Thiên, làm ra vẻ tội nghiệp và khẽ cúi người, cầu xin: “Diệp Thiên, không, Diệp Đế Vương, ông nội tôi bị bệnh nặng, mỗi ngày đều bị đau đớn giày vò, nước trong ốc đảo này là thứ duy nhất có thế cứu ông, hi vọng anh lượng từ, cho tôi cùng anh đi vào bên trong!”
“Toàn bộ người trong nhà họ Tân chúng tôi sẽ vô cùng cảm ơn đại ân đại đức của anh, cần bất cứ giá nào chúng tôi cũng sẵn sàng bỏ ra!”
Cô ấy trước đó dù cảm kích Diệp Thiên nhưng vẫn là cô chủ trịch thượng của nhà họ Tân nên giọng điệu có phần kiêu ngạo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...