Cao Thủ Tu Chân


Chương 1490
Lâm Tường không ngừng gật đầu, vội vàng trả lời: “Biết, biết, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn!”.
Diệp Thiên cười mỉa mai, vẻ mặt giễu cợt.
“Còn muốn tôi nể mặt ông không?”.
Trên mặt Lâm Tường đã có mồ hôi lạnh lăn xuống, lòng nặng nề, vội vàng lắc đầu.
“Diệp Đế Vương nói đùa rồi, sao tôi dám chứ?”.
Mặc dù ông ta là đỉnh cao chí tôn võ thuật trên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, được mọi người tôn sùng, địa vị cực kì cao, nhưng so với Diệp Thiên thì chẳng khác nào đom đóm so với ánh trăng.
Chưa nói đến thực lực của Diệp Thiên lúc này đã đạt đến trình độ nào, chỉ riêng trên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, cậu đã là người đứng đầu thực thụ không ai có thể thay thế.

Đến bây giờ cũng chưa có ai lay động được địa vị thần đàn của cậu.
Nghe Lâm Tường nói chuyện với
Diệp Thiên, Phùng Mặc Phong chấn động, có hơi bất mãn nhìn Lâm Tường, sau đó quay sang Diệp Thiên.

“Diệp Đế Vương, đồ đệ bất hiếu của tôi đã đắc tội cậu, là tôi dạy bảo không nghiêm, mong cậu rộng lòng đừng chấp nhặt với nó.

Đợi ra khỏi sa mạc, tôi nhất định sẽ bắt nó chịu phạt, đến cửa dập đầu nhận lỗi với cậu!”.
Chí tôn võ thuật như rồng, không thể sỉ nhục, cảnh giới siêu phàm như thần, không thể khinh nhờn.

Diệp Thiên lại càng đứng trên đỉnh mây, vượt trên cảnh giới siêu phàm, địa vị không thế miêu tả bằng lời.
Lâm Tường đắc tội với Diệp Thiên, dù có bắt ông ta chặt một tay tạ tội cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi.
“Tôi không cần các ông nhận lỗi gì cả, các ông nghe rõ những lời tôi vừa nói là được!”.
Ánh mắt Diệp Thiên hờ hững.
“Tôi đã nói bất cứ thứ gì ở đây đều thuộc về tôi, bất cứ ai cũng không được bước vào ốc đảo nửa bước!”.
“Ai muốn vào trong, giết!”.
Cậu vừa nói ra chữ cuối cùng, tất cả bọn họ chỉ cảm thấy như có khí tức lạnh lẽo phủ xuống đỉnh đầu, giống như rơi vào hầm băng.


Ngay cả hai vị siêu phàm thần phẩm cũng thay đổi ánh nhìn, trong lòng nặng nề.
“Diệp Đế Vương, ốc đảo này là bảo tàng của thần linh phương Tây, sau khi Phi Giáp Môn chúng tôi nhận được tin tức đã vạch kế hoạch phải đến đây một chuyến.

Chúng tôi cũng chỉ vâng lệnh lão môn chủ đến tìm bảo vật!”.
“Trước kia, những người này đã đắc tội với cậu, tôi đánh một chưởng quét sạch giúp cậu là được.

Mong cậu tạo điều kiện thuận lợi, cho phép hai người chúng tôi vào trong!”.
Những người khác có vào được không, Phùng Mặc Phong và Tê Thiên Nguyên không quan tâm.

Bọn họ chỉ cần đảm bảo mình có thế vào trong, tìm bảo vật mà môn phái mình cần là được.
Chuyến đi lần này của họ thứ nhất là vì tìm bảo vật, thứ hai là dò đường cho lão môn chủ của Phi Giáp Môn.

Còn những người như Tân Đông Tuyết, bọn họ chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi, hoàn toàn chẳng xem trọng.
“Không thể!”.
Diệp Thiên xua ngón tay: “Xưa nay Diệp Lăng Thiên tôi nói một là một, tôi đã nói không cho phép bất cứ ai vào trong thì sẽ không thay đổi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui