Chương 1480
Ở vùng sa mạc Gobi hoang vu này, khó khăn lắm cô ấy mới gặp được hai người này.
Nếu bắt cô ấy đối mặt với chuyện cô độc một mình thì cô ấy khó mà tưởng tượng được cảnh tượng đó sẽ ra sao.
Đi con đường này, mặc dù đầy rẫy nguy hiểm như ít nhiều cũng có ba người cùng đi, có thể giúp đỡ lẫn nhau.
“Xuất phát đi!”
Diệp Thiên không dông dài dây dưa, gật đầu với tài xế.
Tài xế cắn răng, với lòng phục thù to lớn, giẫm vào chân ga, xe việt dã phóng vào trong sa mạc đầy cát vàng.
Con đường này trải đầy cát vàng, tầm nhìn đã giảm đến mức thấp nhất, cần gạt nước phía trước hoạt động liên tục, không ngừng gạt đi cát vàng bay đến phía trước.
Diệp Thiên nhìn tình cảnh lúc này, lạnh nhạt khẽ cười, bàn tay để trên khung cửa ghê’ phụ.
Một luồng chân nguyên âm thầm lan ra, bên ngoài xe việt dã hình thành một lớp màng bảo hộ mà mắt thường không thấy được, cho dù là cát xung quanh có bay đến, lao đến nhưng cũng chỉ tiếp xúc trong phạm vi một thước quanh xe việt dã, đều bị bật ra bới một lực vô hình.
Mặc dù tài xế cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều, tập trung hết sức điều khiển xe việt dã, nửa tiếng sau, cuối cùng bọn họ cũng lao ra khu tập trung bão cát này.
“Vù!
Nhìn hoàn cảnh xung quanh đã khôi phục lại yên tĩnh, Tân Đông Tuyết thở phào một hơi, vừa nãy cát bụi mù trời, cảnh tượng gió lớn rít gào quả thực khiến cô ấy giật mình.
Ánh mắt cô ấy lóe sáng, đang muốn nói gì đó thì lúc này, biểu cảm chợt nghiêm trọng.
Phía trước xe việt dã tầm nghìn mét, một ốc đảo sa mạc diện tích rộng lớn bỗng lọt vào tầm mắt.
“Là ốc đảo? Thật sự có ốc đảo? Thì ra nơi này thật sự tồn tại!”
Tân Đông Tuyết kinh ngạc một lúc, sau đó bật thành tiếng, vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng.
Lần này cô ấy vội đến Trung Đông chẳng phải cũng vì tìm đến ốc đảo này, tìm kiếm nước suối thần kỳ ẩn chứa trong đó sao?
Tài xế nhìn thấy ốc đảo xuất hiện cùng thở phào một hơi, chỉ cần đưa Diệp Thiên đến nơi này thì mục đích chuyến này của ông ta coi như đã đạt được.
Xe việt dã đi về phía ốc đảo, khi tiếp cận đến ốc đảo thì bỗng thấp thoáng mười mấy người từ trong rừng chui ra.
Nhìn thấy những người này, Tân Đông Tuyết càng vui mừng.
“Là bọn họ, là vệ sĩ mà tôi thuê!”
Tân Đông Tuyết vừa nói vừa đưa tay ra ngoài cửa sổ, vẫy nhiệt tình với mấy người phía trước.
Mười mấy người đàn ông mặc áo khoác dài cũng chú ý đến bên này, một thanh niên trong đó cũng nhìn thấy là Tân Đông Tuyết, vẻ mặt vui mừng chạy nhanh về phía xe việt dã.
“Đông Tuyết, là cô sao?”
Cậu ta còn chưa kịp đợi xe việt dã dừng hẳn, lập tức lao đến ghế sau, chuẩn bị nắm lấy tay Tân Đông Tuyết.
Tân Đông Tuyết theo bản năng rụt lại, tránh tay cậu ta, nhưng vẫn mau chóng xuống xe tụ tập với mọi người.
vẻ mặt thanh niên có chút ngượng ngùng, mười mấy vệ sĩ do Tân Đông Tuyết thuê cũng đã chạy đến, nhìn vẻ mặt ai cũng thê lương, rõ ràng sau khi bị tách ra do lốc xoáy, cũng đã trải qua hoàn cảnh khắc nghiệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...