Chương 1476
“Để cô ta lên xe đi”
Diệp Thiên lộ ra vẻ bình tình, gật đầu.
ở sa mạc Gobi này, giống với mảnh đất sinh tử, Đảo Kho Báu là lãnh thổ của Hoa Hạ, nếu gặp một người Hoa Hạ, cậu nên ra tay cứu giúp.
Tài xế mở cửa xe theo lời cậu, cô gái vội vàng leo lên băng ghế sau.
Khi thấy mấy chai nước suối và đồ ăn dự trữ ở ghế sau, cô ta không chút do dự vơ lấy, vừa ăn vừa uống như thể rất lâu rồi chưa ăn no bao giờ.
Diệp Thiên mặc kệ, tài xế lại khởi động xe đi về phía trước, mãi đến 20 phút sau, cô gái mới như thở ra hơi, trề môi, ngọng nghịu nói: “Cảm ơn hai người, tôi đã ở trên sa mạc này năm tiếng đồng hồ rồi, không có nước, cũng không có thức ăn, tôi sắp không chịu được nữa rồi, may mà gặp được hai người”
Giọng điệu của cô ta khá chân thành, tài vế và Diệp Thiên dường như là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô ta, nếu như xe việt dã của Diệp Thiên và tài xế không xuất hiện kịp lúc, e rằng cô ta đã không kiên trì thêm được một tiếng nữa, sẽ mệt mỏi ngã xuống sa mạc khốc nhiệt mênh mông vô tận này mất.
Diệp Thiên gối đầu bằng hai tay, ấn ghế dựa xuống thật thấp, cậu không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Một cô gái trói gà không chặt như cô chạy đến sa mạc Gobi làm gì thế? Dù là đi du lịch cũng không giống, cô còn không mang vật tư và thiết bị nữa chứ?”
Cô gái hơi giật mình, sau đó cô ta mới nhận ra thanh niên ngồi trên ghế lái phụ nói tiếng Hoa.
Một lúc sau, cô ta mới bình tĩnh lại, có chút bất lực, kế lại những gì mình trải qua.
Hóa ra cô ta là viên ngọc quý trong tay nhà họ Tân ở Đảo Kho Báu, một nhà thiết kế trang sức và người mẫu nổi tiếng, lần này một nhóm của bọn họ hai mươi người đến sa mạc này, nhưng năm tiếng trước, nhóm người của bọn họ đột nhiên bị một cơn lốc sa mạc thổi bay.
Một mình cô ta bị cơn lốc sa mạc dồn đến một mô đất bên cạnh, những người còn lại đều biến mất, cô ta đi bộ năm tiếng đồng hồ mà vẫn không gặp được người đi cùng nào, thậm chí còn không thấy người sống nào.
Thiết bị liên lạc, nước uống và mọi thứ đều ở chỗ đồng nghiệp của cô ta, cô ta hoàn toàn không thế giao tiếp với thế giới bên ngoài, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, chịu đựng cái nóng và cơn khát, cho đến khi gặp được hai người Diệp Thiên.
“Một nhóm của cô có hai mươi người, từ Đảo Kho báu đến sa mạc Trung Đông chỉ để trải nghiệm sức mạnh của lốc xoáy sa mạc à?”
Giọng điệu của Diệp Thiên có chút khinh miệt, cô gái này rõ ràng là có chuyện đặc biệt muốn làm nên mới nhất định phải tới sa mạc này để đạt được mục đích của mình.
Nếu không thì sao lại tập hợp hơn hai mươi người đi cùng nhau đến sa mạc Trung Đông này được?
Cô gái biết Diệp Thiên đã đọc được thông tin trong lời nói của cô ta, sau khi cân nhắc một hồi cô ta mới nói: ‘Thật ra, hai mươi người kia đều là vệ sĩ ưu tú do nhà họ Tân của tôi phái tới, lần này tôi đưa bọn họ tới đây vì lời đồn, rằng ở sa mạc Trung Đông này có một ốc đảo yên bình dễ chịu, phong cảnh thơ mộng, một người từng uống nước ở ốc đảo đó, sau
đó bệnh tật biến mất, tuổi thọ kéo dài thêm mười năm!”
“Lần này tôi tới đây là để lần theo truyền thuyết này, vì tôi muốn tìm nguồn nước kéo dài sinh mệnh trong truyền thuyết này cho người ông sắp qua đời của tôi!”
Diệp Thiên nghe thấy, đồng tử hoi co lại, trong lòng khẽ run.
“Nước kéo dài sinh mệnh? Chẳng lẽ cô đang nói đến Linh Tuyền Sinh Mệnh?”
“Lẽ nào là Linh Tuyền Sinh Mệnh?”.
Nghe thấy cô gái miêu tả, trong lòng Diệp Thiên hơi dao động, cảm thấy ngạc nhiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...