Chương 1475
Sau khi Diệp Thiên nói hướng đi thì liền sai Đàm Băng Băng về Hoa Hạ, để bảo vệ đám người Tẽ Văn Long về nước an toàn, còn bản thân cậu bắt đầu đi về phía sa mạc vô tận để tìm Thần linh mật tàng Phương Tây trong truyền thuyết.
Một thần linh mật tàng vượt qua vương cấp cũng có sức hấp dẫn không nhỏ đối với Diệp Thiên, cậu rất muốn tìm hiểu xem rốt cuộc thần linh Phương Tây mạnh và bí ẩn cỡ nào.
Chiếc xe việt dẩ đi về phía trước sa mạc, vô số cát vàng bị bánh xe làm lệch hướng, trong nháy mắt toàn bộ sa mạc chỉ còn một mình chiếc xe của Diệp Thiên.
‘Hửm?”
Diệp Thiên nhắm nghiền hai mắt từ đầu đến cuối, kính râm che đi ánh mặt trời gay gắt, chiếc xe việt dã chạy được nửa tiếng, đến hiện tại, tài xế đột nhiên hét lên một tiếng.
“Thưa cậu, hình như trước mặt có người, là một cô gái!”
Tài xế nhìn chằm chằm về phía trước, báo cáo với Diệp Thiên.
Diệp Thiên không nhúc nhích, nhẹ nhàng nói.
“Đừng bận tâm, cô ta đi đường của mình, chúng ta đi đường của chúng ta”
Trên sa mạc mênh mông bát ngát này, có vài du khách kỳ lạ thích đi bộ, đây cũng không phải chuyện kỳ quái gì, giống như người dân của các tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất và Ả Rập Xê út là che mặt nạ đi bộ trong sa mạc, tìm những thức còn sót lại sau khi đãi vàng.
Lần này cậu đến là vì muốn tìm thần linh mật tàng, những người qua đường này dường như không có mối quan hệ gì với cậu.
“Thưa cậu, hình như người kia đang vẫy tay với chúng ta, hơn nữa còn đang đi về phía này”
Giọng nói của tài xế lại vang lên, mang theo chút nghi ngờ.
“Ồ?”, Diệp Thiên đẩy kính râm xuống, khẽ mở mắt.
Phía trước, một cô gái duyên dáng quàng khăn đỏ che mặt đang đi từng bước trên sa mạc, bước chân loạng choạng, cô ấy vẫy tay thật mạnh, dường như muốn nhờ Diệp Thiên và tài xế giúp đỡ.
Diệp Thiên cảm thấy hơi kỳ lạ, cô gái này không có chút tu vi nào, là một người hoàn toàn bình thường, hơn nữa trên người còn không mang nhiều nước, cũng không có thiết bị hay dụng cụ gì, chỉ dùng đôi chân trần đi trên sa mạc, cậu không hiểu, rốt cuộc cô gái này làm vậy đế làm gì?
Chiếc xe việt dã dừng lại trước mặt cô gái kia, mặc dù che kín mặt nhưng Diệp Thiên vẫn nhìn thấu cô ta bằng một cái liếc mặt.
Đây là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, dù hiện giờ trên khuôn mặt đang ửng hồng vì ánh nắng như lửa đốt, nhưng vẫn mang dung mạo tuyệt sắc không hề che dấu, cũng không hề kém cạnh so với Đàm Băng Băng.
Một cô gái nhu mì xinh đẹp thế này đi bộ một mình trên sa mạc, không có ai đi cùng, quả là có chút kỳ lạ.
“Giúp tôi với, xin hãy giúp tôi với, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa”
Giọng nói của cô ta mang chút tiếng địa phương của tiếng hán, Diệp Thiên vừa nghe đã phân biệt được, khẩu âm của cô ta có chút âm vị của Đảo Kho Báu, có lẽ là người của Đảo Kho Báu, hơn nữa nhìn cách ăn mặc, bước đi và hành động của cô ta, chắc chắn cô ta đến từ một nhà giàu có, là một tiếu thư khuê các.
Trung Đông và Đảo Kho Báu cách nhau cả 108000 dặm, tại sao cô ta lại đến đây một mình, để chịu đựng sự giày vò này?
Cô ta vừa la, vừa nắm lấy tay nắm cửa của chiếc xe việt dã, vẻ mặt hiện lên vẻ khẩn cầu.
“Thưa cậu, làm thế nào bây giờ?”
Tài xế không mở cửa xe ngay lập tức, mà quay lại nhìn Diệp Thiên, đoạn đường này Diệp Thiên là người chỉ đạo, có thể để một cô gái lên xe hay không cũng phải hỏi ý kiến của Diệp Thiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...