Cao Thủ Tu Chân
Chương 1372
Đến cả những quan chức giới thượng lưu của Yellen cũng đều có suy nghĩ như vậy.
Bọn họ không thể tưởng tượng một quái vật có sức mạnh đáng sợ như vậy thì ai có thể ngăn lại được đây? Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng, Diệp Thiên không thể nào đỡ được
đây? Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng, Diệp Thiên không thể nào đỡ được nhát kiếm đó, và cũng sẽ bị tách làm hai như những thứ khác.
Chỉ có Kỷ Nhược Tuyết, Đàm Băng Băng, Thu Nhược Hi là vẫn kiên định.
Bọn họ luôn có niềm tin vào năng lực của Diệp Thiên.
“Ầm!
Kiếm quang đè xuống như muốn chém đứt tất cả.
Mái tóc Diệp Thiên hất tung theo cơn gió.
Cậu khẽ nheo mắt.
Khi kiếm quang khổng lồ giáng xuống trước mặt cậu thì cuối cùng cậu cũng đã hành động.
Cậu khẽ dơ tay, đưa hai ngón tay ra và chặp lại.
“Rắc!”
Một âm thanh giòn giã vang lên, giáng xuống kiếm quang màu lam như thế chém một cây trúc.
Một vài người có thị lực tốt có thể nhìn rõ giữa hai ngón tay của Diệp Thiên chính là kiếm quang kia.
Tay cậu như kẹp sắt khiến cho thanh kiếm không thế nhúc nhích và dừng ngay trước trán của cậu.
Trong nháy mắt, toàn bộ hội trường sục sôi.
Không chỉ có bọn họ mà ngay cả Ẩn Giả cũng phải co rụt đồng tử, không dám tin vào cảnh tượng trước mặt.
Hai ngón tay, chỉ là hai ngón tay, thì dù chỉ là một món vũ khí bình thường cũng có thể chém đứt.
Đối diện với kiếm Băng Phách, dù có là xe tăng thì cũng bị chém làm hai, vậy mà lại không thể làm gì được hai ngón tay của Diệp Thiên sao?
“Không thể nào!”
Ông ta tái mặt, cơ thể dần di chuyển, điên cuồng sử dụng chân nguyên, ánh sáng từ thanh kiếm phát ra mỗi lúc một mạnh, chói ngợp cả không gian.
Nhưng dù có thế nào thì nó cũng không thể ghim sâu xuống thêm một cm nào nữa.
“50 năm ông dùng khí nuôi kiếm, đúng là vất vả.
Chỉ đáng tiếc, thanh kiếm này của ông không đủ sắc bén!”
Diệp Thiên nở nụ cười nham hiếm.
Cậu lật tay, hai ngón tay vẫn giữ nguyên tư thế, kiếm quang màu lam dài hàng chục mét tạo ra ánh sáng rực rỡ trong không trung bị gãy thành vô số mảnh.
“Rắc!”
Thanh kiếm nứt gãy, vô số mảnh thủy tinh bay trong không gian.
Ấn Giả tay cầm kiếp bỗng trở nên loạng choạng, lảo đảo trong không chung với biểu cảm chấn động.
Ông ta ở tận Bắc Cực, dùng thời gian 50 năm lấy khí nuôi kiếm, dùng toàn bộ sức lực của mình rót vào thanh kiếm này, một chiêu kiếm xuất ra là sự giải phóng toàn bộ sức mạnh của 50 năm qua mà không thể nào phá vỡ được hàng phòng ngự của Diệp Thiên, còn bị cậu dùng hai tay bẻ gãy.
ông ta cảm thấy tâm huyết 50 năm qua của mình giống như sự mơ hồ.
Khi bị Diệp Thiên đánh gãy kiếm, ông ta biết mình đã thua rồi.
Đã thua hoàn toàn rồi.
Mặc dù ông ta đã đạt tới bán vương nhưng người thanh niên Hoa Hạ trước mặt này vẫn không phải là thứ mà ông ta có thể địch được.
Từ đầu tới cuối,
Diệp Thiên chưa từng tung ra một chiêu nào.
Rõ ràng là cậu vẫn chưa dùng hết sức lực.
“Đây là thực lực thật sự của tổng giáo quan sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...