Cao Thủ Tu Chân


Chương 1318
Ba mươi phút sau, máy bay đúng giờ cất cánh, độ cao tăng dần, những đám mây liên tục lùi về sau.

Diệp Thiên ngồi bên cạnh lối đi, phía đối diện lối đi là một người phụ nữ trung niên, thường xuyên có ý chào hỏi Diệp Thiên, lúc người phụ nữ trung niên định mở lời chào hỏi với Diệp Thiên thì người đàn ông trung niên lên máy bay cuối cùng lại đột nhiên xuất hiện ở chính giữa lối đi.

“Chào cô, tôi hơi say máy bay, nên muốn đổi vị trí chính giữa này với cô, có thể không?”
Người trung niên lịch sự cười với người phụ nữ, nho nhã tự nhiên, người phụ nữ như bị một ma lực hấp dẫn nào đó, lại không hề do dự, lập tức đứng dậy nhường chỗ, ngồi xuống vị trí trước đó của người trung niên.

Người trung niên khẽ chỉnh lại áo sơ mi, ngồi xuống nho nhã, chỉ cách Diệp Thiên một lối đi, lúc này Diệp Thiên cũng bỏ tạp chí trong tay xuống, hai người tựa như không hẹn nhưng động tác lại đồng bộ y hệt.

Liên tục nửa tiếng đồng hồ, Diệp Thiên và người trung niên đều không nhúc nhích, mãi đến khi máy bay lên tới độ cao mấy nghìn mét, thì người trung niên mới lên tiếng.

“Cậu thanh niên, cậu và tôi lần đầu gặp mặt, chơi một trò chơi, thế nào?”

Diệp Thiên nhếch miệng cười: “Sao lại không được?”
Người trung niên gật đầu, ánh mắt có chút khen ngợi.

“Nếu đã chơi trò chơi thì đương nhiên phải có chút phần thương mới thú vị!”
Câu nói tiếp theo của ông ta lại khiến những hành khách bên cạnh biến sắc.

“Chúng ta đánh cược tính mạng của ba trăm chín mươi hai hành khách và tám tiếp viên trên máy bay thì thế nào?”
“Vậy chúng ta đánh cược tính mạng của ba trăm chín mươi hai hành khách và tám tiếp viên hàng không trên chiếc máy bay này đi?”
Người đàn ông trung niên có khí chất nho nhã, nhưng lời vừa nói ra lại khiến sắc mặt mọi người thay đổi rõ rệt.

Lúc này đôi vợ chồng già ngồi sau người đàn ông trung niên đứng bật dậy, cơ thể lùi về phía sau, nhìn ông ta như đang nhìn phần tử khủng bố.

Người xung quanh cũng hơi hoang mang, chỉ có Đàm Băng Băng nghiêm túc nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên.


Một người đàn ông cường tráng có vẻ mặt dữ tợn ngồi bên cạnh người đàn ông trung niên, nghe thấy ông ta nói vậy, người kia tức giận quát lên.

“Ông là cái thá gì chứ? Còn muốn lấy tính mạng của chúng tôi ra đánh cược? Có tin tôi ném ông ra khỏi máy bay hay không?”
Anh ta vừa nói vừa chuẩn bị nắm lấy cổ áo người đàn ông trung niên.

Anh ta vốn là quân nhân đã xuất ngũ, cho dù người đàn ông trung niên thật sự là phần tử khủng bố, anh ta cũng không sợ.

Khi bàn tay cách người trung niên nửa tấc, cả người anh ta run lên giống như bị trúng thuật định thân, nặng nề ngã lại chỗ ngồi, cũng không thể nhúc nhích được nữa.

Người đàn ông trung niên không đếm xỉa đến anh ta, chỉ cười nhạt nhìn Diệp Thiên.

“Chàng trai trẻ, thế nào?”
Mấy người Tề Văn Long kinh ngạc ngước nhìn, đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Mặc dù trên mặt người đàn ông trung niên đều là nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong cảm nhận của bọn họ, người này giống như mãnh hổ cuồng long đang ẩn náu, trên người tràn đầy hơi thở cực kỳ nguy hiểm.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui