Cao Thủ Tu Chân
Chương 1289
Đàm Băng Băng giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng rót rượu.
“Tôi nghĩ thông tin mà tôi đưa ra đã đủ để mua lại mạng của mình rồi chứ!”
“Huyết Ma, người này tôi khó có thể hình dung được sự đáng sợ của hắn.
Hắn đơn thuần là giết người làm niềm vui, giết người giống như bản năng của hắn vậy”.
“Hơn nữa hắn không bao giờ giết người vô danh, những người mà hắn giết đều là những kẻ mạnh tuyệt thế, bá đạo!”
Đàm Băng Băng lạnh lùng nói, với ánh mắt sâu thêm vài phần.
“Diệp đế vương, cậu là người mạnh nhất Hoa Hạ và cũng là người đứng đầu trong bảng xếp hạng sức mạnh nên không tránh khỏi việc bị người khác để ý!”
“Lần này viện trọng tài đích thân treo thưởng, với bản tính săn giết kẻ mạnh của Huyết Ma thì chắc cậu cũng rõ, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này!”
“Sợ rằng lúc này hắn đang trên đường tới Hoa Hạ rồi!”
Nhắc tới Huyết Ma thì dù có là Đàm Băng Băng – một người thuộc siêu phàm thần phẩm cũng không khỏi ớn lạnh, đó là kẻ tàn sát tàn nhẫn nhất mà cô ta từng gặp.
“Hắn tới rồi!”
Đàm Băng Băng nói xong, định rời đi thì nào ngờ Diệp Thiên đã lên tiếng.
Một câu nói mà khiến cô ta khựng người.
“Cái gì? Hắn đến rồi sao?”
Đàm Băng Băng hoảng loạn, cẩn thận cảm nhận nhưng không hề cảm thấy bất kỳ nguồn khí tức nào.
“Ầm!”
Đúng lúc này, một luồng ầm thanh nặng nề vọng tới, một dấu tay khổng lồ ép xuống khiến cho chiếc biển quảng cáo nát vụn và đè xuống quầy bar.
Một luồng khí tức bao trùm toàn bộ hiện trường.
Cô gái bên cạnh Diệp Thiên cảm thấy sợ hãi bèn kêu lên.
“Hừ!”
Diệp Thiên nhếch miệng cười lạnh lùng, giơ một ngón tay lên.
Một luồng gió phóng ra chạm vào trung tâm của chưởng ấn.
Bàn tay to hàng chục trượng khựng lại trong không trung, sau đó tiếng kính vỡ vang lên, tung tóe trong không gian.
Một luồng gió như lốc xoáy trên đường khiến không ít người cảm thấy như bị thổi bay.
Luồng gió càn quét trong quán bar, đám đông cố gắng mở mắt nhìn thì thấy trong bóng đêm, một người đàn ông trung niên mặc áo màu đỏ máu chắp tay sau lưng.
“Huyết Ma? Thật sự là hắn sao?”
Đàm Băng Băng nhìn người đi tới thì đồng tử bỗng co rụt.
Người đàn ông trung niên mặc áo bào màu đỏ nhìn từ xa giống như một luồng máu đang di chuyển tới.
Mấy người Lâm Thư sợ tới mức há mồm trợn mắt, nhất là trước đó Lâm Thư còn tỏ ra khinh thường mấy người kia khi nói tới “Thần minh”, giờ thì cậu ta cảm thấy cả thế giới như bị đảo lộn.
Trong thế giới coi trọng khoa học, logic như thế này thì sao lại xuất hiện một người đi trong không trung, cưỡi mây đạp gió như “Thần minh” được chứ?
Nhưng vào lúc này thì sự việc đó đã xảy ra ngay trước mặt bọn họ.
Người đàn ông trung niên xếp vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng cao thủ, xếp vị trí hàng đầu trong La Võng đang bay ngay trước mặt bạn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...