Chương 1250
“Hừ, cái gì mà duy nhất trong lịch sử, cái gì mà nắm giữ bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, Diệp Lăng Thiên chẳng qua chỉ là một thằng nhóc không biết trời cao đất dày mà thôi, thật sự cho rằng bản thân mình thắng được mấy người Rivers này thì thật sự thành vô địch rồi sao?”
“Ở trước mặt Vương cấp thật sự, cậu ta chẳng qua chỉ là đứa con nít, tôi muốn giết cậu ta, cũng dễ như trở bàn tay!”
“Nếu mấy người Vương thượng không muốn hành động, vậy tôi cũng không ngại ra tay xử lý cậu ta đâu!”
Trọng giọng nói ông ta ẩn chứa long khí, chấn động không gian xung quanh đến mức lạnh run, giống như một con mãnh thú tuyệt thế ngủ đông.
Giờ đây Diệp Lăng Thiên đã chiếm giữ vị trí thứ nhất của bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, hơn nữa cũng là người duy nhất trong bảng xếp hạng này đạt đến đỉnh cao thế giới, nhưng trong lời ông ta thì lại không hề quan tâm, dường như Diệp Lăng Thiên chẳng qua chỉ là con kiến mà thôi.
“Fergus, ông kiềm chế chút đi!”
Bên cạnh ông ta, một người trung niên trang phục trắng nho nhã khoanh tay đứng đó, ông ta vừa lên tiếng, người đàn ông vạm vỡ tóc vàng đã im lặng.
Chỉ nghe thấy người áo trắng tiếp tục nói: “Diệp Lăng Thiên chưa đến hai mươi tuổi, đã có thể liên tục khiến viện trọng tài ta chúng ta thất bại, quả thực cậu ta có bản lĩnh độc đáo, mấy người Rivers thua trong tay Diệp Lăng Thiên, cũng không tính là oan uổng!”
“Chuyện này, mấy người Vương thượng đã thảo luận, ông không được hành động thiếu suy nghĩ!”
Tuy người đàn ông tóc vàng đã bớt kiêu căng hơn nhiều, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập tức giận, không cam tâm nói: “Thảo luận? Từ lần đầu tiên Diệp Lăng Thiên tấn công viện trọng tài, tôi đã cho rằng tên này sẽ là kẻ địch nguy hiểm của viện trọng tài ta, nhưng bởi vì Vương thượng bọn họ muốn Diệp Lăng Thiên gia nhập viện trọng tài, nên cứ lần lữa liên tục để mặc cậu ta, khiến cậu ta lớn mạnh đến mức như bây giờ!”
“Đến bây giờ, ngay cả trưởng trọng tài cũng chết trong tay Diệp Lăng Thiên, nếu lại để mấy người Vương thượng thảo luận nữa, để mặc Diệp Lăng Thiên trưởng thành thêm vài năm, đến lúc đó có phải ngay cả chúng ta cũng không thể ngăn lại được rồi không?”
Người đàn ông áo trắng nghe vậy cũng trầm ngâm mấy giây, giữa hàng mày chợt lạnh lùng.
“Fergus, ý của ông đương nhiên tôi hiểu, nói thật, tôi cũng rất muốn đích thân ra tay, lập tức giết chết Diệp Lăng Thiên!”
“Nhưng ông đừng quên, chúng ta không thể ra tay tuỳ tiện!”
Ánh mắt người đàn ông tóc vàng tên Fergus chợt co lại.
“Ý ông nói là…”
Người đàn ông áo trắng không hề trả lời, mà người đàn ông tóc vàng tựa như nghĩ đến gì đó, cũng ngậm miệng không nói, hành lang tối đen thoáng chốc rơi vào trầm mặc như thể kéo dài mãi mãi.
Sau trận chiến núi Bắc Áo, danh tiếng Diệp Lăng Thiên đã được đẩy đến đỉnh cao thế giới, lại còn được chủ nhân phía sau màng lưới võ giả quốc tế bầu chọn là “Duy nhất trong lịch sử”, “Một người từ xưa đến nay”.
Mà về bản thân Diệp Thiên, sau khi một mình độc chiếm bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, cậu lại mai danh ẩn tích, một lần nữa lại lẳng lặng biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Ở biên giới ngoại vực, một dòng suối nhỏ trong vắt chảy xuôi, bên bờ suối, có bóng người áo trắng thấp thoáng, một thanh niên anh tuấn phóng khoáng ngồi trên chiếu, chính là Diệp Thiên.
Mái tóc đen nhẹ bay theo gió, mỗi một tế bào quanh người dồn dập mở ra đến cực hạn, linh khí đất trời giống như bị một hố đen hút vào, ào ào chảy vào đỉnh đầu cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...