Chương 1218
“Ba vị trưởng thẩm phán, đòn tấn công của mọi người quả là phối hợp không tệ, độ chính xác và thời gian đều rất phù hợp!”
Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn trời, khẽ lắc ngón tay.
“Đáng tiếc, sức lực vẫn không đủ!”
Jessifer nhìn thấy Diệp Thiên không hề bị thương, vẻ mặt không tin được, ông ta bước ra một bước, ánh sáng Thánh Thương chợt lóe lên, lại chuẩn bị đâm xuống.
Ánh hào quang trong mắt Rivers lại hiện lên, trước người lại có đao khí ngưng tụ lại.
“Vù!”
Trước người Diệp Thiên lại hiện ra đao khí hình bán nguyệt khổng lồ, muốn chém vào ngực cậu.
“Cạch!”
Một bàn tay đột nhiên vươn đến nắm lấy lưỡi đao khí ấy.
“Cạch cạch!”
Bàn tay Diệp Thiên trong suốt như ngọc phát lực, năm ngón tay nắm lại, đao khí hình bán nguyệt kia đã bị một tay cậu lập tức nắm vỡ.
“Cái gì?”
Vẻ mặt Rivers chấn động, trước đó Diệp Thiên vẫn không thể cản được đòn tấn công của ông ta, thậm chí còn không kịp phản ứng nhưng bây giờ lại dùng một tay nắm vỡ?
Trong khi ông ta đang kinh ngạc thì ánh mắt Diệp Thiên lạnh nhạt quét qua.
“Lúc trước, tôi nhận lấy đòn tấn công của ba người, bây giờ, ba người nên nhận lấy một kiếm của tôi rồi!”
Diệp Thiên vừa dứt lời, đột nhiên vung tay.
“Vù!”
Một luồng kiếm quang lóe lên trong không trung, mang theo cả một cơn mưa máu.
Vẻ mặt Rivers kinh ngạc, khó tin nhìn sang bên cạnh mình.
Thánh Thương Jessifer ở bên cạnh, cánh tay phải đã bị đứt ở ngang vai, máu tươi đầm đìa, vết cắt nhẵn nhụi như gương, một cánh tay đã bị đứt lìa!
“Không tốt!”
Trong lúc Rivers và Orianna kinh ngạc, chỉ cảm thấy kiếm ý trước người bắt đầu khởi động, thì vội vàng lùi ra sau với tốc độ nhanh nhất.
Một luồng kiếm quang xanh lam lướt nghiêng chém đến, không có quá nhiều uy lực, chỉ nhẹ nhàng bình thản, nhưng lại tựa như có thể cắt đứt mọi thứ, ngay cả đám mây trên trời cũng bị tách làm hai, không gian chia cắt.
Một ngọn núi nhỏ trong phạm vi hơn mười trượng lập tức bị kiếm này cắt đứt!
“Cái này…”
Rivers và Orianna nhìn nhau, chỉ cảm thấy trong lòng kinh sợ, vừa nãy nếu không phải bọn họ lùi nhanh thì e là kiếm này đã chém đứt chân, tổn hao sức chiến đấu rồi.
“Vù!”
Một trận mưa tuyết từ bầu trời đêm rơi xuống, Jessifer nhìn cánh tay phải của mình, gần như chưa kịp phản ứng lại, chỉ mới chớp nhoáng, cánh tay ông ta lại lập tức bị chặt đứt, khoảnh khắc khi Diệp Thiên đánh kiếm, ông ta chỉ cảm nhận được cảm giác bị đe dọa đến cực hạn, theo bản năng bèn nghiêng người qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...