Cao Thủ Hồi Sinh


Chủ tịch thành phố là người của công chúng, thường xuyên xuất hiện trên các chương trình truyền hình trên TV, việc mẹ vợ nhớ mặt ông ấy không có gì ngạc nhiên cả, tỏ ra hào hứng cũng là điều bình thường.

Nhưng.

Sắc mặt mặt chủ tịch thành phố tái mét, hiển nhiên không có tâm tâm trạng để ý đến sự nhiệt tình của nhà họ Đường.

“Mau đi thôi, mẹ vợ không ổn, đã được đưa đến bệnh viện rồi...”
Ông ấy không để ý đến mọi người, kéo tay Ngô Nhiễm Hà đi ra ngoài.

“Đợi đã!”
Chủ tịch thành phố nhanh chóng nhận ra sự khác lạ: “Bà không phải vợ tôi!”
“Bốp!”
Một chiếc bạt tai giáng thẳng vào mặt chủ tịch thành phố.

“Nể mặt ông là chủ tịch thành phố, tôi mới nhường nhịn ông, cố hết sức để không làm ông xấu hổ trước mặt mọi người, nhưng ông thì hay rồi, ông thật sự khiến tôi vô cùng đau lòng, không ngờ ngay cả vợ mình mà ông cũng không nhận ra, vậy được, chúng ta ly hôn đi!”
Chủ tịch thành phố lúc này mới phát hiện, người phụ nữ xinh đẹp thon thả trước mặt đúng là vợ mình thật, ông ấy không khỏi vui buồn lẫn lộn.

“Vợ, thật sự là bà sao, bà khỏi bệnh rồi ư? À đúng rồi, chuyện này ăn mừng sau, bệnh nhồi máu cơ tim của bà cụ lại tái phát rồi, lần này sợ rằng không qua khỏi, mau đi thôi, cùng tôi đến gặp mặt bà cụ lần cuối!”
“Đợi đã!”
Lúc hai người định rời đi, thì bị Lâm Tuấn từ phía sau gọi lại, bởi vì thành quả nghiên cứu của Lâm Tuấn chính là điều trị bệnh nhồi máu cơ tim, thành quả của anh quả thật mang ý nghĩa thời đại, góp phần giải quyết vấn đề nan giải toàn thế giới này.

Tâm trạng của chủ tịch thành phố vô cùng nôn nóng, bị nguời ta gọi lại thì rất không vui: “Cậu có chuyện gì không?”
“Tôi có thể chữa khỏi bệnh của bà cụ!”

“Người này là ai vậy, không phải tên thần kinh đấy chứ?”
Sắc mặt chủ tịch thành phố cực kì khó coi, nghĩ xem, đặt ai vào trường hợp này cũng vậy thôi, mẹ vợ của người ta sắp không xong rồi mà anh còn gây rối.

Thấy chủ tịch thành phố nói vậy thì Ngô Nhiễm Hà lập tức lắc đầu: “Lúc đầu tôi cũng nghi ngờ như vậy, nhưng cậu ấy chỉ châm cứu cho tôi vài phát đã giúp tôi giảm cân thành công, ông nói xem cậu ấy có giống bị thần kinh không, đưa cậu ấy theo đi, tôi nghĩ cậu ấy có thể chưa khỏi bệnh cho mẹ!”
“Bà đừng nói linh tinh, mấy bác sĩ giang hồ đến bằng cấp hành nghề cũng không có như này thì sao có thể chữa khỏi bệnh được chứ?”
Những gì chủ tịch thành phố nói đều là sự thật, nhưng phu nhân chủ tịch thành phố rõ ràng là không đồng ý.

“Tôi bảo đưa đi!”
Không thể không nói.

Trong lòng chủ tịch thành phố, phu nhân cũng rất có uy quyền và sức ảnh hưởng, trước sự kiên quyết của bà ấy, Lâm Tuấn cũng theo sau vợ chồng chủ tịch bước vào chiếc Porsche hạng sang, rời đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của Tịch Ngự Hà và đám người nhà họ Đường.

“Chỉ là chữa khỏi bệnh béo phì thôi mà? Anh ta tưởng mình là thần y chắc? Nhồi máu cơ tim là bệnh tiềm ẩn sâu trong tim, anh ta có thể chữa khỏi mới là lạ...”
Con bé khinh thường bĩu môi, bỗng chốc nhắc nhở Đường Tịnh Nghi.

“Nhưng, tôi phải đi xem sao...”
Trong lòng của Đường Tịnh Nghi vẫn có chút hổ thẹn với Lâm Tuấn, dù sao anh cũng là người vô sinh.

Cô kết hôn với anh vốn dĩ là lợi dụng người ta một cách vô liêm sỉ, giờ mà bỏ mặc không quan tâm nhìn anh tìm cái chết thì e rằng trong lòng cô sẽ không tránh khỏi day dứt.

Do đó, Đường Tịnh Nghi và Tịch Ngự Hà cũng cùng nhau lái xe đến bệnh viện thành phố.

Cô vẫn hy vọng Lâm Tuấn sẽ không làm mất mặt nhà họ Đường, cho dù hai người bọn họ không phải là vợ chồng thực sự.


Trên xe, Tịch Ngự Hà luyên thuyên không ngừng.

“Anh đoán anh ta chỉ là nhất thời may mắn mà thôi, vì thế lần này anh ta dám nhận chữa bệnh với chủ tịch thành phố chắc chắn sẽ thất bại thê thảm, Tịnh Nghi, anh nghĩ lần này em nên chính thức ly hôn với anh ta đi”.

Đường Tịnh Nghi đồng ý sâu sắc với lời của Tịch Ngự Hà, cô gật đầu nói: “Tôi biết rồi!”
Cùng lúc đó, tại bệnh viện.

“Không hay rồi, bà cụ phải cấp cứu ngay lập tức...”
“Tôi nghĩ vẫn nên để tôi khám một lát đã, bệnh vặt này chỉ cần châm vài phát vào huyệt vị, lưu thông kinh mạch, cải thiện chất lượng tuần hoàn máu là được thôi”.

Nói rồi, Lâm Tuấn liền chuẩn bị cứu chữa cho bà cụ, nhưng lại bị chủ tịch thành phố kêu dừng lại.

“Dừng tay, nếu bà cụ có mệnh hệ gì, cậu có tin tôi ngay lập tức tống cậu vào nhà giam không, tránh ra, đừng có mà ở đây làm càn làm bậy!”
Theo đó là hai người trợ lý cao to lực lưỡng lập tức giữ chặt Lâm Tuấn lại, không để anh cử động.

Bà cụ được đưa vào phòng cấp cứu như đã hẹn, phu nhân chủ tịch thành phố vô cùng lo lắng, chủ tịch ở bên cạnh an ủi.

“Vợ yên tâm, lần này tôi mời viện trưởng đích thân cứu chữa, viện trưởng được đào tạo chuyện sâu ở bệnh viện công lập nước M, có hơn hai năm kinh nghiệm, ông ấy ra tay chắc chắn không có vấn đề gì!”
Nhưng không đến mười lăm phút sau, phòng bệnh mở ra, giường bệnh được đẩy ra ngoài, trên đó là bà cụ đã phủ khăn trắng.

Đây, đây rõ ràng là thể hiện bà cụ đã yên nghỉ.

Vợ chồng chủ tịch thành phố quay sang nhìn nhau, viện trưởng cũng ra theo sau.


“Chia buồn cùng chủ tịch thành phố và phu nhân, bà cụ đã ngừng thở, hai người hãy nén bi thương!”
Phu nhân chủ tịch thành phố khóc không thành tiếng, định xông lên thì bị chủ tịch giữ chặt lại, an ủi khuyên ngăn: “Vợ, thật sự xin lỗi...”
Hai người vốn đang đắm chìm trong đau thương thì Lâm Tuấn bất ngờ lên tiếng.

“Bà cụ vẫn chưa chết, hai người tự trách làm cái gì!”
Dứt lời, Lâm Tuấn dứt khoát cách lớp áo châm vài nhát.

Bởi vì với kinh nghiệm của anh, nếu muộn hơn thì sẽ không kịp mất.

Lâm Tuấn tin rằng, dùng sự thật chứng minh mới là lựa chọn tốt nhất, tất cả mọi thứ hư danh đều vô nghĩa trước sự thật.

“Cậu...”
Chủ tịch thành phố thấy anh tự ý hành động thì tức tái mét mặt mũi.

“Cậu định làm gì?”, viện trưởng đứng bên cạnh cũng sốt sắng: “Người đã khuất là lớn nhất, cậu làm vậy sẽ quấy rối linh hồn người đã mất”.

Viện trưởng nói vậy chính là kết án tử hình cho bà cụ, trong mắt Lâm Tuấn , ông ta chẳng khác gì lang băm hại người.

“Đúng vậy, y thuật của viện trưởng đứng đầu thành phố, bệnh ông ấy không thể chữa khỏi, thì một kẻ không có bằng cấp y học như cậu thì có tư cách gì chữa trị!”
“Tôi thấy cậu chính là một kẻ mắc di chứng của viêm màng não!”, một người bác sĩ quá mức tức giận mà thốt lên như vậy.

Đường Tịnh Nghi nghe vậy thì vô cùng sốt ruột, cô không muốn thừa nhận thì có thể làm gì chứ, giống như anh ta đã nói, Hàn Chí Khiêm là kẻ ngốc thật sự đã là đề cao anh rồi.

Châm cứu lên người mẹ vợ đã khuất của chủ tịch thành phố có khác nào đâm vào chỗ chết đâu?
Trong tình huống này, người bình thường cũng không cho phép chứ đừng nói là chủ tịch thành phố.

Một cuộc điện thoại của chủ tịch thành phố, gọi cảnh sát đến, chiếc còng chữ tám lạnh cóng được đeo lên tay Lâm Tuấn.


Đường Tịnh Nghi cũng đứng cách đó mười mấy mét, nhìn về phía Lâm Tuấn : “Hàn Chí Khiêm, anh đúng là hết thuốc chữa rồi, tất cả đều do anh tự chuốc lấy, xin lỗi, tôi không thể giúp được anh!”
“Tịnh Nghi, anh đã in giấy ly hôn cho em rồi, chỉ cần anh ta ký tên lên, rồi em ký vào là em và anh đã liền không còn bất kỳ quan hệ nào nữa”.

Lại là Tịch Ngự Hà.

Không ngờ anh ta lại làm vậy.

Mà lúc này, Lâm Tuấn lại nhìn thấy một sự khác thường từ đôi mắt của Đường Tịnh Nghi.

Rõ ràng anh rất thích người phụ nữ này, nhưng Lâm Tuấn không biết lấy can đảm từ đâu ra, ký “soẹt” lên tờ giấy.

Tịch Ngự Hà giống như một người đại diện, hài lòng thu lại tờ thỏa thuận ly hôn.

“Anh”
Đường Tĩnh Nghi gần như không kịp ngăn cản.

“Mà thôi, đã là người sắp chết rồi, tôi còn dây dưa với anh làm gì chứ...”
Nói rồi.

Đường Tịnh Nghi vô cùng tiếc nuối nhìn Lâm Tuấn : “Đều do anh tự chuốc lấy, đừng trách tôi!”
“Các người chắc chắn sẽ hối hận về những lời nói vừa rồi!”, Lâm Tuấn như nói với tất cả mọi người, lại như lẩm bẩm với bản thân mình.

“Buồn cười, đừng nói với tên điên này nữa...”
Ngay khi Lâm Tuấn sắp bị hai người cảnh sát đưa ra ngoài, thì phu nhân chủ tịch thành phố kêu lên: “Không hay rồi, xác chết sống lại rồi...”
“Hai đứa con gái con rể bất hiếu này, mẹ vẫn chưa chết mà các con đã định đưa mẹ xuống nấm mồ à, mẹ không đồng ý!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui