Đôi mắt vô hồn của cô Hàn Thủy vẫn im lặng nhìn về một hướng. Không gian trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết, Ngọc Vi cố nở một nụ cươi gượng gạo, nhỏ tắt hẳn Ti vi, nhẹ giọng :
- Ai lại mở kênh vớ vẫn thế này.
Hà Mi cúi mặt, nhỏ chẳng dám nhìn cô Thủy, trong lòng dậy lên một làn sóng bất an.
- Sao không ai cho tôi biết ?
Dù rất nhẹ nhưng câu hỏi của cô vẫn khiến cho tụi nó bất ngờ, chưa bao giờ, cô như thế cả. Giọng nói lạnh tanh cộng thêm một chút khản đặc vì cổ họng đã nghẹn ứ, cô Thủy quay qua nhìn thẳng vào các học viên lắc đầu:
- Nói đi, nói với tôi là không phải đi, nói đi. tại sao lại không ai nói gì vậy hả ???
Cô vùng người ra khỏi chiếc ga trắng, đáy mắt ngấn nước nhìn các học viên của mình.
Bi thương .
- Tại sao lại như vậy chứ ?? Tại sao lại như thế chứ ? Ông trời..ông muốn tuyệt đường sống của tôi sao ?
Mái tóc đen rủ xuống, nước mắt chảy dài, cô Hàn Thủy đang khiến tụi nó run lên vì sợ, thầy Vinh vội đến ôm chặt lấy cô, thế nhưng cô vẫn không chịu, vùng mạnh ra khỏi người thầy, cô nấc lên :
- Tại sao các người lại đối xử với tôi như thế.
- Hàn Thủy
- Buông tôi ra, buông ra, các người đều là những kẻ giả dối.
Một nỗi đau đang giằng xé tâm can.
- Cô ơi, em xin lỗi, chúng em xin lỗi, xin cô mà, cô đừng làm như thế.
Ngọc Vi bật khóc, nhỏ đưa hai bàn tay ra, xoa xoa như một kẻ tội đồ. Cô Thủy dừng lại, nhìn đám học trò, rồi lại đi mắt về hướng khác, xa hơn.
- Chúng em sai rồi cô ơi, cô đừng làm như thế nữa, nếu không…chúng em chết mất.
Lẳng lặng lau đi những giọt nước mắt, cô Thủy kìm nén cảm xúc lại, nhưng giọng điệu vẫn cứ như thế, lạnh lùng đến tàn nhẫn :
- Đưa tôi đến chỗ bà ấy.
- Cô..
- Tôi bảo là đưa tôi đến chỗ bà ấy mà.
Cô Thủy hét lên, làm cho bước chân của Hà Mi loạng choạng, nhỏ run lên cầm cập , mắt dáo giác tìm kiếm một chút gì đó để tránh đi sự sợ hãi. Lão bà bà….cô ấy …
o0o
Cát Anh và Hàn Tuyết đang sửa soạn lại ngôi mộ thì bất chợt đứng bất động, Tuyết nhìn thấy một dáng người mảnh khảnh đang tiến về chỗ mình, theo sau là các học viên còn lại của lớp Toán.
Hai bàn tay chợt nắm chặt lại.Nhỏ chẳng biết đối diện sao với người con gái ấy, khép mình ra phía sau, một sự lẩn tránh mà chính nhỏ cũng không tự hiểu nổi bản thân mình.
Cát Anh khẽ nhíu mày, đôi mắt nhỏ liếng thoắn liếc qua phía sau, rồi dừng lại chỗ cô Thủy.
- Cô…
Tảng lờ nhỏ, cô Thủy vẫn bước, cái cô đang muốn hướng đến chính là di ảnh đằng kia của bà chủ tịch. Nghiêng người sang một bên tránh đường, nhỏ nhìn thấy một nỗi tuyệt vọng đang xâm chiếm trái tim cô.
Nụ cười chua chát vẽ ra từ khóe miệng. Cô Thủy gục xuống, ôm lấy tấm bia, nước mắt trào ra không kể xiết:
- Sao vậy mẹ, sao mẹ lại bỏ con đi như vậy, mẹ có biết hai mươi năm qua con đã đợi mẹ thế nào không ??? Sao mẹ lại bỏ con lại thế này.
Tâm di ảnh vẫn xuất hiện một nụ cười đẹp của người đã khuất, người còn sống ….cũng cười. Cười dài trong nước mắt.
Cả lớp Toán chết lặng, thầy Vinh đứng một chỗ như trời trồng, không ai nhìn ai, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô Hàn Thủy.
Đau đớn.
Bất lực.
-“ Cô..em phải làm gì đây ? phải làm gì cho cô đây, nếu cô cứ như thế này…em phát điên mất”
Từng tiếng nấc kéo dài, vang vọng khắp nghĩa trang.
Gió thổi nhẹ,
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, cô Thủy vẫn không chịu đứng dậy, Cát Anh bắt đầu lo lắng , với sức khỏe hiện giờ của cô không thể ở ngoài lâu được. Nhỏ tiến lại gần, khẽ cắn nhẹ môi:
- Cô ơi, mình về thôi.
Vẫn im lặng, cái im lặng đến nghẹt thở, khiến cho cho tụi nó cảm thấy tội lỗi nhiều hơn.
- Hàn Thủy chúng ta về thôi.
Thầy Vinh đỡ cô đứng dậy, nhưng đáp lại thầy vẫn là cái vung tay dứt khoát.
- Tôi chưa muốn về.
- Cô Thủy…em xin cô mà.Cô đứng dậy đi, cứ thế này cô sẽ không đủ sức mất.
- Cứ để tôi chết quách đi, chết đi cho các người vừa lòng.
Hàng nước mắt làm nhòe đi tất cả, Cát Anh quỳ hẳn xuống, nhỏ nhìn cô khóc không thành tiếng:
- Cô ơi, xin cô đấy…đững đối xử với chúng em như vậy, đừng tàn nhẫn với chúng em như thế.
Ba mươi thân ảnh còn lại cũng quỳ sụp xuống, ngọn cỏ may mỏng manh vương trên áo. Trái tim cô chợt rung lên, cô...cô đã làm gì thế này, trách mắng tụi nó sao, không, cô đang tự bao biện cho chính bản thân mình. Tụi nó vì cô đã phải chịu biết bao đau khổ, vì cô mà nước mắt tụi nó đã cạn, thế tại sao cô lại còn nói những lời như thế, ôm chầm lấy Cát Anh, cô ắc đầu nguầy nguậy:
- Cô xin lỗi, xin lỗi các em, cô không nên nói như vậy, các em không có lỗi, lỗi là của cô. Đừng trách cô nhé, tha thứ cho cô cô thật sự xin lỗi
Gục mặt vào ngực cô, Cát Anh khẽ thì thào:
- Vậy thì đứng lên cô nhé, về với chúng em, cô còn có chúng em mà, chẳng phải cô đã hứa….không rời xa chúng em nữa sao.
Lặng.
Dư âm của nước mắt vẫn còn đọng lại, cô Thủy siết chặt vòng tay hơn, cô biết làm sao đây, ngay bây giờ cô cảm thấy mình thật tồi tệ, tại sao cô lại gieo rắc những suy nghĩ ấy vào đầu bọn trẻ? tại sao cô lại độc ác nói ra những lời tàn nhẫn ấy? Tai sao cô lại để mặc cho các học viên của mình quỳ sạp nơi đây ?
......
- Hàn Thủy, dậy đi con.
Một giọng nói vang lên từ phía sau, trầm ấm nhưng đủ cho người con gái ấy quay lại. Đôi mắt cô Thủy chợt dấy lên một thứ cảm xúc lạ.
Hình ảnh của hơn hai mươi năm trước ùa về.
Là người ấy sao ???
Hai mươi năm qua cô đã tự hứa với lòng mình không bao giờ gặp ông ta. Tự hứa với lòng mình không bao giờ tin vào bất cứ điều gì ông ta nói.
Cô..
… Không đủ mạnh mẽ để hận.
Nhưng cũng không đủ lòng bao dung để tha thứ cho con người ấy.
Một ánh nhìn căm phẫn pha chút bi thương, cô Thủy khẽ cười .
- Chào chú…
Chữ chú kéo dài, ngân trong vòm họng tạo nên sự khinh bỉ. Không tức giận, người đàn ông ấy hoàn toàn không tức giận. Ông bước lại gần , nắm lấy bàn tay đang run lên của cô Thủy, nhẹ nhàng nói:
- Con cầm lấy đi, đây là thứ mẹ con để lại cho con.
Bàn tay trơ ra vì ngạc nhiên, cô nhìn lại cuốn sổ dày cộm trên tay và một bức phong thư. Rồi nhìn lại người đàn ông ấy.
- Đây là thứ gì ?
- Là nhật kí của mẹ con.
(23) - 44-870-23#ixzz2FUOS9Te4
Đêm
Đêm mùa đông lặng lẽ, chỉ có tiếng mưa rả rích ngoài kia cộng vào một chút lạnh của trời đông.
Cô Hàn Thủy ngồi co người vào một góc phòng, cuốn sổ nhật kí của bà chủ tịch trên tay cô đã vơi dần. Những giọt nước mắt rớt xuống làm nhòe đi những dòng chữ vốn đã mất màu bởi những giọt nước mắt của một con người khác.
“ Ngày…tháng …năm…”
Sáng nay tỉnh dậy nhìn thấy Hàn tuyết mẹ lại nhớ con cồn cào Thủy ạ, chẳng biết làm sao, đững từ ngoài đường nhìn vào trong, thấy bóng dáng nhỏ nhắn của con mẹ lại không kìm được nước mắt, ngày thứ 3 mẹ xa con nhỉ ? Ước gì bây giờ mẹ có thể chạy đến ôm con vào lòng và thủ thỉ kể cho con những câu chuyện cổ tích.
Mẹ nhớ con lắm .
“ Ngày …tháng …năm..
Hôm nay ngang qua cổng trường, mẹ thấy con ăn rất ít, căn teen trường nấu không ngon hả con? Mẹ xin lỗi, đáng nhẽ mẹ phải là người chăm chút cho con từng bữa cơm mới phải “
“ Ngày tháng năm
Vậy là con mẹ đã thành thiếu nữ rồi, tuổi mười tám con đã có thể tự đi trên đôi chân của mình, đáng nhẽ bây giờ mẹ phải là người chỉ dạy cho con những hành trang để bước vào đời , vậy mà, mẹ lại là một người mẹ vô dụng, chỉ biết đứng nhìn con từ xa, nhớ con lắm, mẹ nhớ con da diết. Con gần đó, mà sao xa quá Thủy ơi, mẹ không với tới nữa rồi, trái tim mẹ đang rất đau con hiểu không, rất đau “
“ Ngày …tháng …năm
Sân bay đông nghẹt người, dáng con khuất dần , vậy là con xa mẹ thật rồi. Nước Anh xa xôi quá, biết bao giờ mẹ mới co thể gặp lại con đây, mẹ chỉ biết ngồi đây, cầu bình an cho con thôi, con gái yêu của mẹ, mẹ rất yêu con “
“ Ngày …tháng …năm
Mẹ xin lỗi Thủy ơi, gặp con trong phòng giám thị, mẹ đã muốn lao ngay tới mà ôm chầm lấy con, nhưng lí trí không ẹ làm thế, mẹ đã bỏ rơi con 20 năm nay, mẹ không đủ tư cách để làm chuyện đó, cũng chẳng dám ôm con, mẹ sắp đi xa rồi, đôi mắt này không thể dõi theo con được nữa, nói lời yêu thương làm gì nữa chứ, con hận mẹ lắm phải không ??? Thủy, 20 năm qua chẳng đêm nào mẹ ngủ được, mẹ nhớ con, nhớ cả cái bàn tay bé xíu của con buông dần vạt áo mẹ. Nếu ngày đó mẹ chịu đựng thêm một chút, nếu ngày đó mẹ không dại dột làm theo lời thách đố của mẹ Hàn Tuyết thì bât giờ mẹ đã không phải đau khổ thế này.
Tại sao con lại khóc, con phải mạnh mẽ lên, sau này mẹ không còn bước theo con, chăm sóc cho con được nữa”
(23) - 44-870-23#ixzz2FUOaDyhU
“ Ngày ..tháng… năm …”
Cuối cùng thì mẹ cũng làm được rồi, nhưng Thủy ơi, sao mắt con nhắm nghiền thế, mẹ sắp đi rồi con biết không, mẹ sẽ không còn được nhìn thấy con nữa, mở mắt ra nhìn mẹ đi con, xin con đấy. Mẹ kiệt sức rồi, mẹ sợ, sợ lắm, sợ rằng con sẽ không tỉnh lại và mẹ sẽ không thể nói với con những lời yêu thương cuối cùng, “
Cuốn nhật kí gấp lại, mắt cô Thủy đã mờ đi vì nước mắt. Bầu sáng sáng lên trong phút chốc rồi lại chìm vào khoảng không của bóng tối.
Mưa.
Phong bì thư vẫn đặt trên bàn, cô Thủy quẹt ngang dòng nước mắt, với tay lấy nó, cẩn thận mở ra như sợ rằng chỉ một chút nữa, chỉ một chút sơ sẩy thôi, nó sẽ bay đi mất.
Bức thư ấy không có nhiều chữ, chỉ vỏn vẹn một câu nhưng lại khiến trái tim cô nghẹn lại
“ Hãy luôn nhớ rằng, mẹ….chưa bao giờ hết yêu thương con “
Hướng đôi mắt về phía cửa sổ, cảm giác lạnh lẽo ban đầu đã thay vào chút ấm áp. Rồi ngày mai sẽ ổn thôi, nhất định lại như thế. Cô Thủy khẽ cười, nụ cười nhẹ nhàng đầy tin tưởng.” Con sẽ giấu nước mắt đi mẹ ạ, con biết mẹ sẽ luôn dõi theo con mà, phải không. Ngày mai nắng sẽ ấm.”
o0o
Mặt trời lấp ló, xuyên qua tán cây, len lỏi giữa sân trường. Cát Anh mơ màng nhắm nghiền mắt, cuốn tiểu thuyết trên tay vẫn chưa đọc hết, nhỏ đang thả hồn mình vào một thế giới khác. Có vẻ như vẫn chưa muốn trở về thực tại, Ngọc Vi tới ngay bên cạnh bạn, nhỏ chép miệng:
- Lớp trưởng, đáng nhẽ cậu nên vào lớp chuyên văn mới đúng.
Vẫn không mở mắt , nhưng giọng nói Cát Anh đã đều đều vang lên :
- Cậu đến lớp sớm thế ?
- Không sớm làm sao nhìn thấy được cảnh tượng này.
Ngọc Vi khẽ liếc qua chọc bạn, nụ cười trên môi vẫn không dứt. Cát Anh ngồi hẳn dạy, nhỏ vươn người qua bên kia, lấy ra một hộp quà nhỏ.
- Tặng cậu.
Vi nhíu mày, nhỏ nhìn chăm chăm vào hộp quà, khó hiểu :
- Nhân dịp gì ?
- Chả dịp gì cả, thấy đẹp thì mua tặng cậu thôi.
Cát Anh trả lời bâng quơ, mắt nhanh chóng hướng ra ngoài cửa lớp. Vi kéo bạn quay trở lại nhìn chính diện vào mắt mình:
- Cậu nói đi, có chuyện gì xảy ra rồi phải không.
Một nụ cười thoáng qua, vương lại chút buồn trên khuôn mặt vốn bình lặng như hồ nước mùa thu. Cát Anh nhìn bạn, lắc đầu nhẹ. Nhỏ gấp cuốn tiểu thuyết lại đặt ngay ngắn lên bàn, từ từ lên tiếng :
- Tớ đã bảo là không có chuyện gì rồi mà, cậu thấy không, mọi thứ rất ổn.
Vi nhíu mày, định hỏi bạn cho cặn kẽ thì đúng lúc các học viên khác cũng tới. Thế Bảo cười tươi rói, cậu vỗ vỗ cái tay tạo sự chú ý cho các bạn :
- Đố mọi người mai là ngày gì ?
(24) - 44-870-24#ixzz2FUP6sVnE
- Ngu thế mà cũng hỏi, mai là ngày mai .
Thái Huy tỏ thái độ bức xúc, cậu chống lưng đứng thẳng nhìn bạn, mặt vênh lên. Thế Bảo bĩu môi, cậu xua xua cái tay, rồi chép miệng :
- Nông cạn.
- Á , cái thằng này, mày nói ai nông cạn hửm ???
- Thì tao nói là nói vậy.
Thấy sự mất bình tĩnh của Huy, Bảo dịu gọng , cậu cười xuề xòa , Cát Anh ngồi vào chỗ, nhỏ đưa mắt lên:
- Sinh nhật cô Thủy phải không ?
Mắt Thế Bảo chớp chớp, cậu nhìn Cát Anh như vừa thấy một viên ngọc quý :
- Lớp trưởng , cậu đúng là số một.
Ngọc Vi nheo mắt lại, nhỏ tang luôn cho bạn một cái đau điếng, hùng dũng tiến lại gần Bảo , xách ngược cái tai cậu lên một cách bạo lực nhất. Mặc kệ hình ảnh cô bạn lớp phó học tập đang đè đầu cưỡi cổ cậu bạn, hai mươi chín học viên còn lại vẫn đứng đó lắc đầu. Cát Anh bật cười, nhỏ nhìn các bạn khẽ hỏi :
- Thế nào rồi, các cậu đã chuẩn bị xong chưa ?
- Xong hết rồi lớp trưởng ạ._ Quỳnh Chi phấn khởi lên tiếng, nhỏ chớp chớp con mắt trông thật đáng yêu.
- Vậy ngày mai chúng ta đến đó sớm hơn một tí
- Được.
Anh Kiệt hồ hởi lên tiếng, mắt không quên ngó qua chỗ Khánh Đăng, nhưng có lẽ cái thu hút ánh nhìn của cậu nhất vẫn là cậu bạn bí thư “ác bá “ ngồi im lặng trên kia. Dạo gần đây Nam ít nói hơn, cũng chẳng thấy cậu “làm khó” tụi nó nữa, cứ im lặng như vậy, cũng đơn giản để biết, có chuyện gì đó bất thường đã xảy ra .
Hướng tia nhìn về phía Nam, Cát Anh cắn nhẹ môi, một nỗi buồn vô tận nào đó đang ẩn lấp đằng sau đôi mắt kia. Và nhỏ là người hiểu rõ nhất. Ngọn gió mùa đông khẽ lướt qua, trái tim thắt lại. Mười bảy năm…quá dài, nhưng cũng không phải là tất cả. Nhỏ ước một lần có thể như cánh chim trên bầu trời kia, tự do bây tới những chân trời mà mình thích. nhắm nghiền đôi mắt một lần nữa, để mặc tâm hồn lạc vào cõi hư vô nào đó. Nhỏ nén một tiếng thở dài, lại đưa mắt nhìn Nam, ánh nhìn cũng đang chứa đựng một nỗi buồn không tên thăm thẳm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...