Khẽ nhíu mày khi nhìn thấy bộ dạng của lớp Toán, Bảo Ngọc định quay sang níu tay Anh Thư lại, nhưng một lần nữa nhỏ lại hành động sau. Anh Thư đang hiên ngang bước ra chắn đường tụi nó, và mục tiêu chính của nhỏ vẫn là Hàn Tuyết phía sau. Bảo Ngọc chỉ kịp chạy theo sau, nhỏ nhăn mặt theo dõi tình hình.
- Cậu muốn gì đây ?
Ngọc Vi cố đưa hai con mắt lên nhìn Anh Thư, sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt của nhỏ, mặc kệ tình trạng ấy, Thư vẫn xông thẳng ra phía trước:
- Tôi tìm người .
- Tìm ai ?
- Tìm người cần tìm.
Câu nói của lớp trưởng lớp Anh lại khiến cho Ngọc Vi thêm một lần nữa tức giận, nhỏ nghiến chặt hai hàm răng, nhìn Thư bực dọc:
- Rốt cuộc là cậu muốn gì hả ? Cậu không thể để cho lớp tôi yên một ngày sao. Cậu nhất định phải dồn lớp Toán vào đường cùng mới vừa lòng sao?
Câu nói ấy của Vi chứa đủ mọi cung bậc cảm xúc, giận có, đau buồn có, và mệt mỏi cũng có. Nó thoáng khiến Anh Thư bất ngờ nhưng nhanh chóng hành động của Hàn Tuyết lại khiến cho nhỏ ngạc nhiên hơn:
- Có gì thì cậu cứ nói với tôi, để cho họ về phòng đi.
Tuyết đứng ra phía trước yêu cầu. Một lần nữa Anh Thư lại không dám tin vào mắt mình, nhỏ đứng hình trong ba giây nhìn Hàn Tuyết và ngay bên cạnh lớp Toán cũng có một trạng thái tương tự. Cái giọng nói vẫn lạnh lùng như mọi ngày, nhưng dáng điệu này, cách ứng xử này thì hoàn toàn khác hẳn.
Anh Thư khẽ cười, nhỏ đan chéo tay trước ngực, rồi nhìn thẳng vào mắt hàn Tuyết:
- Xem ra cậu cũng biết điều đấy, được thôi, tôi không phải là người vô cớ kiếm chuyện.
- cậu không phải thế thì đâu còn là Kiều anh Thư
Dù đang rất mệt nhưng Ngọc Vi vẫn không kiềm lòng được mà thốt lên khinh bỉ, khóe miệng nhỏ nhếch lên, nhìn Anh Thư chế diễu. Anh Thư mất bình tĩnh ngay lập tức, mặt nhỏ đỏ dần lên, nhìn Vi chòng chọc:
- Cậu đừng có mà cố ý gây sự, đừng trách tôi ác.
- TÔI BẢO CẬU NÓI CHUYỆN VỚI TÔI MÀ
Hàn Tuyết đột nhiên hét lên, sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt của nhỏ, Anh thư xoay người sang, một lần nữa nhỏ bậm môi nhìn Tuyết.
Chát...
- Cái tôi muốn nói với cậu đấy.
Hàn Tuyết bị hất sang một bên, khuôn mặt nhỏ bắt đầu nóng lên vì cái tát dùng hết lực của Thư, cả lớp Toán há hốc mồm, Tuyết cười lạnh, nụ cười vô hồn và mang chút gì đó âm khí . Đau làm sao bằng cái tát của Ngọc Vi chứ, đau làm sao bằng nỗi đau trong lòng nhỏ chứ, lại đưa mắt lên, như thể nhỏ đã sắn sàng với cái tát thứ hai của Thư.
Có đôi chút giật mình , Anh Thư sợ hãi thụt dần ra sau một bước, nhưng khí thế hừng hực của nhỏ vẫn không hề thuyên giảm.
- Tốt thôi, nếu cậu đã như thế thì tôi chiều, từ ngày cậu bước chân vào cái học viện này thì tôi đã không ưa rồi. Cậu nghĩ cậu là con gái bà chủ tịch thì....
- Tôi không phải là con của bà ta
Giọng Tuyết rít lên, chỉ khẽ qua kẽ răng nhưng lạnh buốt và đay nghiến. Hận . Chẳng nhẽ nhỏ hận đến mức ấy sao ?
Bàn tay Thư lại một lần nữa đưa lên, chuẩn bị ột cái tát hoàn hảo thứ hai.
Nhưng....
Bàn tay ấy vẫn để nguyên vị trí.
Nó đã được một bàn tay khác nắm chặt lại.
Khánh Đăng từ từ tay hạ xuống, đuôi mắt cong lên nhìn Thư.
- Đủ rồi đấy.
- Cậu....
Đứng trước mặt nhỏ bây giờ là người đầu tiên trên đời khiến nhỏ rung động, khiến tâm hồn chỉ có những toan tính và âm mưu của nhỏ phải run lên , khiến trái tim nhỏ một lần nghẹn lại. Nhưng...người ấy lại bảo vệ ột người con gái khác, không phải là nhỏ. Nực cười thật, nhỏ đã từng nói với Bảo Ngọc rằng không có ai có thể khiến nhỏ thay đổi.
Vậy mà...
Ngay lúc này đây. Khi cậu con trai ấy đứng trước mặt nhỏ, lại khiến nhỏ đau thế này.
Kiều Anh Thư mà cũng biết đau hay sao ?
Quả thực là một chuyện lạ.Chuyện lạ mà có trong mơ nhỏ cũng không dám nghĩ tới.
Bàn tay Thư buông thõng xuống, đôi mắt ươn ướt nhìn Đăng, trên môi vẫn giữ nguyên một nụ cười nhạt thếch.
- Không ngờ lớp Toán lại đoàn kết đến thế.
Mỉa mai? Không ! Dường như nó là một câu hỏi tu từ thì đúng hơn. Phải chăng nhỏ đang tự hỏi chính mình.
Đăng thả tay Thư ra đồng thời lại kéo một bàn tay khác. Hàn Tuyết bất ngờ bị Khánh Đăng kéo đi, nhỏ giãy giụa, khó chịu nhìn Đăng.
- Cậu buông ra, cậu định làm gì thế hả, tôi còn chưa nói chuyện xong mà.
- Trên đời này, tôi chưa thấy ai ngốc hơn cậu.
Đăng quay ra phía sau, nhìn Tuyết bực mình.
- Thôi được, tôi ngốc, cậu buông tôi ra được rồi chứ, cả lớp đang còn đứng đó.
- Không !
Vẫn là cái ánh nhìn cương quyết đó, Đăng vẫn không chịu nới lỏng tay thậm chí còn siết chặt hơn.Cậu kéo Tuyết đi một mạch mà chẳng thèm đoái hoài lại một giây.
Khi bóng dáng của hai người bạn đã khuất dần sau dãy nhà A1, cả lớp Toán lại một phen tròn mắt dẹt, Cát Anh khẽ nở một nụ cười yếu ớt rồi lịm dần trên vai Nam, Hà Mi lắc lắc cái đầu, nhỏ đang cố nhìn xem mình có đang nằm mơ hay không. Trong khi đó Ngọc Vi lại thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng căng thẳng xen lẫn mệt mỏi của tụi nó đã giảm đi một nửa.
Tất cả uể oải đi về phòng để lại cô bạn lớp trưởng lớp Anh đang chết trân một chỗ. Một giọt nước từ hốc mắt trào ra, nhẹ nhàng rớt xuống mặt đất. "Cái tát " này đau quá. Đau hơn Hàn Tuyết gấp trăm lần.
Chap 47
Hàn Tuyết vừa với tới nơi đã bị Ngọc Vi chặn ngay ở cửa, nhỏ hơi lúng túng nhìn cô bạn, đôi mắt lạnh buốt thường ngày dường như có thêm một lớp sương mờ đục.
- Tớ xin lỗi.
Ngọc Vi khẽ cười, nụ cười hiền hòa, nhẹ nhàng và có đôi chút gì đó hối hận. Tuyết mở to con mắt, bàn tay nhỏ từ từ thả lỏng trong không trung.
- Xin lỗi....vì việc gì?
- Vì tất cả , ngốc ạ, lúc ở bệnh viện tại tớ nóng quá mới cư xử như thế, cậu đừng giận nhé.
Vi đưa tay ra, nắm chặt lấy đôi bàn tay của Tuyết. Một sự ấm áp lan tỏa, Tuyết khẽ cười, nụ cười tự nhiên đẹp đến lạ, Vi cốc lên trán bạn một cái rồi nháy mắt.
- Cậu tiếc hay sao mà lúc nào cũng giấu cái khuôn mặt tươi tỉnh này vậy.
- Tớ...
- Thôi, không nói nữa vào phòng đi.
Nói đoạn nhỏ kéo tay bạn đi thẳng một mạch vào phòng. Hành lang kí tức xá vắng người, mùa đông tới rồi, khá lạnh, nhưng trong căn phòng nữ của lớp Toán, niềm vui vẫn len lỏi đâu đó, quên đi cái mệt tất cả chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ yên bình hay chỉ là sự khởi đầu ột sóng gió kinh hoàng tiếp theo.
o0o
Nắng Sài Gòn lấp ló sau tán cây, hôm nay lớp Toán vẫn đi học chậm như thường lệ, tụi con trai bước đi đằng sau, nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện, phải vậy mới là con gái lớp Toán chứ.
Bước lên hành lang tầng ba, Cát Anh có ngạc nhiên đôi chút, ánh mắt nhỏ chăm chăm nhìn sang lớp học bên cạnh. Lớp 11 Anh bữa nay rất lạ, không có cái màn đấu võ mồm như mọi hôm nữa, mà thay vào đó là sự ngoan ngoãn của những học sinh gương mẫu đúng chuẩn. Nhưng...tại sao hoa và quà lại chất đầy ngoài cửa lớp Anh thế. Đúng là rất lạ.
Tiếng nói cười dòn giã của phòng học bên kia khiến cho lớp Toán thấy khó chịu. Thế Bảo úp cuốn sách Vật Lí nâng cao lên mặt , cậu chán chường ngoáy ngoáy cái lỗ tai:
- Bực mình ghê gớm.
phang luôn cuốn sách xuống bàn,cậu tỏ vẻ giận giữ. Nhật Nam khẽ cười, cậu lại cầm ngay cuốn vật phí bổ lên đầu Bảo.
- Liên quan gì tới mày, sao phải quan tâm đến bọn nó làm gì.
- Không quan tâm không được mày ạ.
Bảo vừa dứt lời, cả Nhật Nam và Ngọc Vi đều trừng mắt lên nhìn cậu. Thấy thái độ không bình thường của hai người bạn chí thân, Bảo cười xuề xòa, cậu gạt gạt cái tay, hùng hổ nói với Ngọc Vi:
- Á, bà đừng hiểu lầm, tình cảm của tôi vẫn son sắt chung thủy hướng tới bà, tôi không thích con nhỏ nào bên....
Bốp
Cuốn sách Vật Lí dày cộm một lần nữa nằm trên đầu Bảo, nữ sát thủ Ngọc Vi nhăn mặt nhìn cậu bạn, nhỏ lắc đầu ảo não:
- Hiểu lầm cái con khỉ nhà ông ấy .Nói thì nói nhanh lên đi còn bày đặt giải thích dài dòng, ông mà thích con nào bên ấy, tôi thiến luôn.
Há hốc mồm nhìn Vi, mắt Bảo sáng lên như đèn pha:
- Bà yêu tôi đến mức đó sao, ôi cảm động quá, hức...
Bảo ôm hai tay trước ngực mắt nhìn Vi đau đáu .Nhét nguyên một quả táo vào miệng bạn, Nam thành thật khuyên ngăn:
- Đừng mơ
tưởng nhá cưng, bà chằn này mà yêu mày thì trời bẻ làm đôi.
Mặt Thế Bảo xụ xuống, vai cậu run run lên, nức nở khóc không ra một giọt nước nào. Hà Mi cười tươi như hoa, nhỏ quay ngoắt sang nhìn bạn. trả lời dễ thương:
- Yên tâm còn có tớ mà.
- Đấy, bé yêu của ông đấy.
Vi cười gian nhìn Mi Mi, nhỏ cho vội miếng bánh vào miệng rồi đứng lên tạo dáng.
- Mi khờ, đảm bảo với cậu, lão này mà làm người yêu cậu thì hết sẩy.
- Đúng đúng._ Hà Mi ngây thơ gật gật cái đầu, tán thành với ý kiến của bạn.
Nhật Nam kéo tuột Vi ngồi xuống, đuôi mắt cậu nhếch lên, hai bàn tay xoa xoa, cậu thở hắt ra, rồi nhíu mày nhìn Vi một lần nữa.
- Đừng có mà làm bôi bẩn tâm hồn trong sáng của con người ta nữa, bà chỉ được cái giỏi phá phách.
- Hì hì.
Vi im re nhỏ cười trừu cho qua chuyện. Nam ác bá mà nổi giận thì chỉ có đường chết, tốt nhất là không nên đụng vào ổ kiến lửa, bởi vì như các bạn đã biết, lời bí thư là lời kim cương, lời lớp trưởng là lời vàng, nhưng có cái hay là kim cương rẻ hơn vàng, đấy mới gọi là lớp Toán.
Cát Anh nhìn lên, nhỏ khẽ cười, cuốn tiểu thuyết trong tay gần đọc hết, vươn vai sảng khoái nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ lại cười, nụ cười ngọt ngào như năng mùa thu, khuôn mặt thanh khiết. Một đàn chim trên cao đang bay lượn, nắng ấm hoà chung với khí trời mát mẻ, đã gần cuối tháng mười nên thời tiết cũng dịu đi rất nhiều, nhìn lại cả lớp một lần nữa, có phải chăng sẽ mãi được thế này??
Sân bay.
Bước đi chầm chầm, người phụ nữ với một tông đen từ đầu tới chân khiến người ta vừa nhìn thấy đã phải choáng ngợp, cái kính bản to che gần hết khuôn mặt càng làm tăng thêm sự huyền bí. Một dáng dấp quyền quý xa hoa, khiến tất cả những ai có mặt trong sân bay đều phải thầm thán phục. Nhưng có lẽ hai vệ sĩ áo vest đen phía sau càng làm tăng thêm sự cao quý của bà. Phải rất cao sang.
Chiếc xe sang trọng đỗ ngay trước cửa sân bay, nhìn thấy bà người tài xế vội cúi đầu kính cẩn. Đợi lúc bà vào trong xe bác tài mới dám ngước lên.
Xe chạy dần trên con đường trải dài màu xanh của Sài Gòn, người phụ nữ ấy khẽ liếc xem bên ngoài một chút rồi im lặng. Khuôn mặt vẫn lạnh tanh không một chút cảm xúc, lạnh đến tê người
Tút...tút....tút...
Chuông điện thoại reo, bà nhẹ nhàng mở điện thoại, tên người gọi đến khiến sắc mặt lạnh tanh có chút biến đổi.
- Vâng thưa chủ tịch.tôi nghe đây ạ.
- " Trợ lí Kim đã tới chưa "_ đầu dây bên kia nhẹ nhàng hỏi, giọng nói ấm áp lạ thường.
- Vâng tôi đã tới nơi rồi, đang đến trường của tiểu thư.
Trợ lí Kim kính cẩn đáp lại, mắt dáo giác nhìn ra phía ngoài cửa kính.
-" Khoan đã tới, cứ cho con bé vui chơi thêm ít ngày nữa, nghe nói nó vừa trải qua một cú sốc lớn"_ đầu dây bên kia lời nói trở nên bối rối, vế sau có chút lặng đi.
- Vâng tôi hiểu, thưa chủ tịch.
Gập máy, người phụ nữ ấy khẽ cười, chủ tịch đúng là một người mẹ tốt. Nhưng có lẽ sự trở về lần này của bà, sẽ khiến tiểu thư phải một lần nữa....đau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...