Căn phòng được bật đèn sáng hơn, Ngọc Vi dán mắt vào tấm hình của cả lớp trên tường, trong đầu nhỏ lóe lên một suy nghĩ, di chuyển ánh nhìn qua chỗ Cát Anh, nhỏ khẽ cười:
- Hình như chúng ta chưa chụp lại hình của cả lớp.
Cát Anh nheo mắt, nhỏ ôm chặt con gấu trong tay, bâng quơ trả lời lại:
- Ừ, tớ quên mất , nhưng bây giờ…..
Trái tim nhói lên từng cơn , bây giờ có đủ ba mươi mốt đứa, nhưng lại thiếu cô Hàn Thủy. Một cái nhìn xa xăm đưa nhỏ đi vào cõi mơ hồ nào đó, mới chỉ như hôm qua thôi, còn đó nụ cười trong veo của hai mươi tám đứa tạo dáng trước ông kính, còn đó câu mắng yêu của lão bà bà khi tụi nó quậy nghịc. Vậy mà…., nhìn đôi mắt buồn của nhỏ Hàn Tuyết cắn môi nhẹ, hai ngày nay nhỏ cũng đã cho người lùng sục khắp nơi, nhưng kết quả nhận được vẫn là con số không tròn trĩnh.
- Cô Thủy có thể đi đâu cơ chứ.
- Hay là lão bà bà về Anh rồi, trước đây cô ấy du học bên đó mà.
Hà Mi đột nhiên lên tiếng, nhỏ tiến lại gần Ngọc Vi khúm núm đứng bên cạnh bạn. Vi đăm chiêu suy nghĩ, Mi mi nói cũng đúng, cô ấy có bạn bè Anh mà.
Tinh….
Tiếng chuông tin nhắn vang lên, là máy của Cát Anh. Nhỏ bỏ lại con gấu trên bàn rồi vớ vội điện thoại, lông mày co lại, có nét buồn thấp thoáng trên khuôn mặt bình thản mọi hôm. Nhỏ nhắm nghiền mắt, đã tới lúc rồi.
- Có chuyện gì thế.
Ngọc Vi lo lắng quay sang hỏi bạn, bàn tay Cát Anh từ từ nắm chặt lại, nhỏ thả chiếc điện thoại xuống dường, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, giọng mơ hồ:
- Mẹ tớ sắp về nước.
Chết trân ra đó nhìn bạn, Ngọc Vi nói chẳng nên lời, mẹ Cát Anh về nước, vậy thì….Mắt mở to hết cỡ, nhỏ lao vào siết chặt lấy Cát Anh, giọng run run như sắp khóc.
- Không thể nào, cậu nói năm sau mà, không được, không thể được.
Những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống làm ướt đẫm gò má, Hà Mi cũng vừa mới nhận thức được những gì Vi đang nói, nhỏ lắc đầu nguầy nguậy:
- Vi nói đúng, là năm sau mà, tại sao lại như vậy.chứ
Ôm chầm lấy bạn, Cát Anh quẹt ngang dòng nước mắt, mấy đứa con gái trong phòng cũng bắt đầu rục rịch khóc. Nhỏ đưa mắt nhìn xung quanh, nở một nụ cười chua chat. Hết thật rồi, chấm dứt thôi. Đã đến lúc mọi thứ trở về quỹ đạo vốn có của nó.
Có một dự cảm không lành, cơ mặt Hàn Tuyết co lại, tại sao mẹ về nước mà Cát Anh lại như thế? Phải chăng, có điều gì đó mà nhỏ chưa biết?
Cơn gió nhè nhẹ thổi bay làn tóc, nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên khuôn mặt. Cát Anh ngồi trên chiếc ghế đá của học viện, vườn hống sáng mai dậy lên một mùi hương dịu dàng, ôm trọn lấy dáng người của nhỏ. Ngón tay mân mê trên những cánh hoa, khẽ khàng, một sáng mùa đông thật đẹp. Sương ban mai đọng lại trên vạt cỏ, thuần khiết và trong veo.
- Sao cậu dậy sớm thế.
Không nhìn mặt nhỏ cũng biết là ai, ngước lên nhìn cậu bạn trước mặt khóe miệng nhỏ khẽ cong lên, tạo nên một nụ cười nhẹ:
- Cậu cũng vậy thôi.
Khánh Đăng ngồi xuống cạnh nhỏ, cậu đung đưa bàn chân, dõi ánh mắt ra xa hơn một chút:
- Vườn hồng đẹp nhỉ?
- Nơi đặc biệt mà.
Câu nói có đôi ba phần mỉa mai chế diễu, đáy mắt nhỏ ánh lên vài tia phẫn nộ. Tất cả mọi học viên nhìn vào đều thấy vườn hồng là một đặc ân của lớp Toán, nhưng có ai hay, cái mục đích mà người ta muốn tụi nó làm ở trong đây là gì? Trục lợi, cũng có thể là một cách bức ép cái đầu của tụi nó., nuốt trôi thứ chất xám trong não tụi nó thôi.
Đăng nhìn sang Cát Anh, nhỏ luôn có một sức hút đặc biệt khiến cậu không thể kìm nổi cảm xúc của mình, đôi mắt đen tuyền ấy luôn làm cho con tim cậu rơi rớt một vài nhịp. Nhỏ không quá đẹp như các thiên thần trong những câu chuyện cổ tích, không quá mặn mà sắc sảo hay ngây thơ như một nhân vật nào đó. Nhỏ giống một thanh nam châm có lực rất lớn , có thể làm chao đảo tinh thần bất cứ ai bằng giọng nói như gió thoảng của mình và một khuôn mặt bình thản lạ.
Không gian trở nên ngột ngạt hơn nhiều, Cát Anh nheo mắt khó chịu:
- Cậu không cần nhìn tớ chằm chằm vậy chứ.
Vẫn không dời mắt khỏi khoảng không trước mặt, nhưng câu nói của nhỏ lại khiến anh chàng bên cạnh giật mình. Quá lộ liễu. Đăng bây giờ mới thấm thía cái câu nói của Anh Kiệt, đôi khi thái quá cũng không tốt.
- Ờ, tớ xin lỗi.
- Cậu thích cái từ xin lỗi đến thế cơ à.
Đăng chợt bật cười, cậu còn nhớ mình đã bị nhỏ nói như vậy trong chuyến đi ngoại khóa năm ngoái, có vẻ lớp Toán không thích cầu kì lắm thì phải.
- Ý tớ là….
- Cậu thích tớ ?
Đưa hai con mắt to hết cỡ lên nhìn cô bạn, Đăng không thể nghĩ nhỏ vừa phát âm ra những từ đó, trái ngược lại với cậu ,nhỏ vẫn vi vu cười, khẽ quay sang nhìn cậu, Cát Anh lắc đầu:
- Không phải thế à.
- Không thật ra là, ừm…tớ thích cậu._ Đăng cúi mặt ngượng ngùng., hai vành tai cậu đỏ lên, tâm trạng của cái tuổi mới lớn, một tâm trạng hết sức bình thường nó đến tự nhiên thôi.
Cát Anh chép miệng, nhỏ cười lớn hơn, quay sang nhìn cậu trong chốc lát, nhỏ lại tiếp tục lắc đầu:
- Xem ra cậu còn trẻ con lắm.
Trẻ con? Nhỏ vừa gọi cậu là gì nhỉ?, Khánh Đăng đơ ra đó , cậu không thể ngờ lời tỏ tình đầu tiên trong cuộc đời lại bị người ta đáp lại như vậy. Không thể chủ động? Cũng không bảo là nhận lời hay không. Đăng gãi gãi cái đầu, cho tóc nó rối lên như tơ vò. Cậu thật sự không hiểu nhỏ là con người thế nào?
- Hàn tuyết thích cậu đấy.
Đoàng….
Tin này giật gân hơn nha . Bây giờ ,ngay lúc này đây, Khánh Đăng cảm thấy trời đất quay cuồng, mọi thứ như một đống hỗn độn. Không thể nào, tuyệt đối là không thể, Đăng ngó lên nhìn Cát anh mong nhận được câu phủ định của nhỏ, nhưng….hoàn toàn thất vọng, với nụ cười ngọt ngào như nắng mùa thu, Cát Anh đang bước dần về kí túc xá. Để lại cậu bơ vơ giữa ngàn bong hoa khoe sắc. Hàn tuyết thích cậu, không, tuyệt đối là không.
Những đóa hoa trong vườn bắt đầu vươn mình cao hơn, đón ánh nắng đầu tiên của ngày mới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...