Mới vào đầu năm học nhưng học viện Angle đã vô cùng náo động, nguyên nhân chính là do cuộc thi Nữ sinh thanh lịch sắp được tổ chức vào chủ nhật tuần này. Thế nhưng lớp Toán vẫn bình chân như vại, ngồi chém gió và ăn quà vặt.
8h30'
Cứ tưởng rằng cuộc sống ấy của lớp 11 Toán sẽ bình lặng trôi qua, nhưng đang trong giờ ra chơi thì Thế Bảo tức tốc chạy vào, trên tay cầm sẵn một tờ giấy màu trắng còn nóng mới in ra. Lau lại những giọt mồ hôi trên trán, cậu không dám chần chừ thêm một giây nào nữa mà báo cáo thẳng với Cát Anh:
- Chết rồi, không xong rồi.
Ngọc Vi ngồi bàn trên khẽ nhíu mày lại, nhỏ cho gói bánh xuống bàn rồi nhăn mặt nhìn bạn:
- Có chuyện gì mà ông la làng lên thế.
- Không la mới lạ, nhà trường mới có thông báo, tất cả các lớp đều phải có thí sinh tham gia cuộc thi Nữ sinh thanh lịch lần này.
Giật phăng tờ giấy thông báo trên tay Bảo, mắt nhìn chăm chú vào những dòng chữ trong đó, Vi há hốc mồm:
- Thế này là sao chứ, rõ ràng lúc đầu ban giám hiệu đồng ý là thí sinh tự nguyện rồi mà.
Thế Bảo ngồi xuống ghế, cậu thở dài thườn thượt, giọng nói lí nhí vang lên:
- Nghe nói là do lớp Anh đưa ra ý kiến thì phải?
- Cái gì .
Vừa nghe câu trả lời từ Bảo cả lớp Toán đã hét toáng lên, Hà Mi đấm thình thịch lên bàn, uất ức lên tiếng:
- Không thể nào, tại sao lại là cái lớp rắc rối ấy chứ.
Vi tức giận đến nỗi vò nát tờ giấy trong tay, mắt nhỏ sòng sọc, hai bàn tay siết chặt với nhau:
- Chúng muốn chơi lớp mình đây mà, cái vụ đi đếm cỏ năm ngoái còn nhớ dai lắm ấy chứ.
Lại một lần nữa lớp Toán nháo nhào lên, bây giờ không phải là lúc để đôi co với cái lớp Anh ấy,mà quan trọng là sẽ cử ai đi thi đây. Cả lớp có mười à không mười một đứa con gái, nhưng mà chắc chắn sẽ không ai chịu đứng lên bục sân khấu chứ đừng nói tới chuyện đi thi, không phải tụi nó nhát mà tại không muốn rườm rà thôi.
- Thôi nào các cậu, thử một lần cho biết có sao đâu.
Hai mươi chín cái đầu nghoảnh về nơi phát ra tiếng nói, nữ lớp trưởng xinh đẹp của họ vẫn ngồi đó, dán mắt vào cuốn tiểu thuyết mới mua, nhẹ nhàng nhưng đó chắc chắn là quyết định của nhỏ. Ngọc Vi thắc mắc, nhìn thẳng vào mắt nhỏ tò mò.
- Nhưng ai sẽ tham gia cuộc thi đây.
Cát anh hơi cười, mắt vẫn không rời khỏi trang truyện:
- Hàn Tuyết.
Người bên cạnh nhỏ khẽ đánh mắt sang, khóe miệng hơi nhếch lên , một nụ cười nhạt thếch, Hàn Tuyết đã nghe nhưng nhỏ coi chuyện đó là vô nghĩa, trên đời này cái gì nhỏ đã không muốn thì đó ai ép được, một Vũ Cát Anh chứ mười Vũ Cát Anh thì đó vẫn là chuyện của lớp Toán, nhỏ không muốn bận tâm và cũng không có hứng thí để bận tâm. Ngọc Vi ái ngại liếc Hàn Tuyết một chút, đôi mắt to tròn của nhỏ nheo lại:
- Liệu cậu ấy có chịu không?
Hỏi là hỏi Cát Anh nhưng lại có vẻ mang tính dò xét nhiều hơn, Cát anh vẫn im lặng, một lúc sau nhỏ ngước khuôn mặt mình lên, khẽ cười:
- Đương nhiên là chịu.
- Điên rồ.
Hai chữ đầu tiên phát ra từ miệng của cô bạn lạnh lùng mới đến khiến cho cả lớp đơ toàn tập, chân mày Nhật Nam hơi co lại nhưng nhanh chóng dãn ra khi nhìn thấy nụ cười trong veo từ ánh mắt của Cát Anh, nhỏ vẫn bình thản, hơi nghiêng người:
- Tùy cậu thôi, nhưng mà tớ nói trước vượt qua cuộc thi này cậu mới chính thức là học viên lớp Toán.
Giật mình, Hàn Tuyết trong phút chốc bỗng cảm thấy hơi sợ, chẳng nhẽ....không thể nào. Vẫn im lặng như một pho tượng băng lãnh, nhưng khuôn mặt nhỏ lại có chút biến đổi:
- Nếu không thì sao?
Hai mươi chín học viên còn lại có thể nhìn thấy sự đối đầu ngang ngạnh trong cách nói của Hàn Tuyết với Cát Anh, rõ ràng là Tuyết vẫn không chịu khuất phục. Lại một lần nữa Cát Anh mỉm cười, đôi mắt đen tuyền nhấp nhẹ:
- Cái này cũng tùy cậu.
Hai chữ "tùy cậu" vang lên một lần nữa, nhẹ nhàng thoáng qua như một làn gió nhưng lại có sức công phá kinh khủng đến tâm hồn băng lãnh cuả Tuyết. Mục đích của nhỏ chính là làm thành viên chính thức của lớp Toán, nhưng nếu.....
Nín thở là hành động duy nhất của những người đang ngồi và đứng trong cái phòng học này, chỉ có hai ba câu từ qua lại, nhưng lại mang sắc thái của một trận chiến ngấm ngầm, ai sẽ thắng:
- Làm sao để biết là thành viên chính thức của lớp Toán hay không?
- Rất đơn giản.
Cát Anh nhẹ nhàng vén tay áo lên, để lộ một chiếc lắc bằng bạch kim rất đẹp, một viên đá rubi màu trắng được đính từ mặt sau của chiếc lắc hình cánh chim bồ câu. Hơi bất ngờ, sau vài giây ngạc nhiên hiện rõ trong đôi mắt màu nâu đậm. Hàn tuyết trở về là một tảng băng như lúc đầu.
- Được, tôi đồng ý.
Anh Thư xem đi xét lại mấy mẫu thiết kế mà Bảo Ngọc mới đưa vào, đây đều là những trang phục đắt tiền ở các shop thời trang cao cấp được chọn lựa kĩ càng. Sau khi xem qua một lượt, Thư gật gù tỏ vẻ hài lòng:
- Được lắm, mày quả không hổ danh là con gái của nhà thiết kế thời trang Bảo Hân nổi tiếng.
Ngọc cười khẩy, chuyện đơn giản này với nhỏ chưa cần đến một tiếng đồng hồ, đã được thông báo, tất cả các lớp đều phải tham gia thì chắc chắn phải hạ gục lớp Toán một cách hoàn hảo, một cơ hội hiếm có để chứng minh cho cái lớp ấy biết lớp Anh đáng gờm như thế nào.
- Ha ha, để xem lần này, cái lớp ấy còn vênh mặt được bao lâu nữa.
Anh Thư dương dương tự đắc cười hả hê, trong lòng nhỏ cũng đang sướng rơn lên, cho lớp toán một vố thật đau, cho chúng ê chề nhục nhã trước toàn học viện, đó chính là mục đích của nhỏ.
- Mày tin là chúng ta sẽ thắng chứ.
Nụ cười trên một vụt tắt, thay vào đó là một chút khó chịu của Anh Thư khi nghe câu hỏi từ Bảo Ngọc:
- Mày nghĩ sao mà hỏi tao câu đó.
- Thì hỏi là hỏi vậy, mày nên nhớ con nhỏ Cát Anh có thể mê hoặc bất cứ ai nhìn thẳng vào nó. Và đám khán giả bên dưới cũng không ngoại lệ.
Dừng tay lại, mắt Thư trân trân nhìn Ngọc:
- Có khi nào nhỏ Cát Anh sẽ tham gia không.
Lướt qua một vài tia lo sợ trên khuôn mặt Anh Thư ,khiến Bảo ngọc không nhịn nổi cười:
- Mày sợ rồi sao.
Lập tức quay mặt đi chỗ khác, Anh Thư lúng túng, ừ !thực sự nhỏ có đôi chút lo ngại, Cát Anh rất ít khi ra khỏi phòng học, đến trường lại muộn thường xuyên nên đa số tất cả các học viên trong học viện đều không biết mặt nhỏ, một vẻ đẹp thánh thiện bị Thư cho là giả tạo ,nhưng lại luôn khiến nhỏ ghen tị, không mặn mà sắc sảo như nhỏ, nhưng con người ấy lại có một sức hút rất lớn, giống như một thỏi nam châm cuốn người ta chạm vào đôi mắt đen tuyền tuyệt đẹp ấy. Đó là điều khiến Thư lo ngại, lỡ như....
- Cát Anh sẽ không tham gia đâu.
Câu nói của Huyền Lam khiến cho cả hai người giật nảy, Bảo Ngọc khẽ nhíu mày, khuôn mặt nhu mì co lại:
- Ý mày là sao?
Huyền Lam ngồi xuống ghế chân vắt hình chữ ngũ, thong thả nói:
- Nghe nói lớp Toán mới có thêm thành viên mới.
Ngọc thở hắt ra, phủi phủi cái tay, giọng uể oải:
- Cái này tao biết từ hai ngày trước rồi.
Lam lắc đầu nguầy nguậy, hành động ấy của nhỏ khiến Anh Thư chú ý:
- Thế rốt cuộc là có chuyện gì.
- Nghe nói con bé mới chuyển đến rất xinh, và nó sẽ đại diện cho lớp Toán thi cuộc thi Nữ sinh thanh lịch lần này.
Nhỏ vừa dứt lời, Trúc Ly đã hồng hộc chạy từ bàn dưới lên, mặt nhỏ vẫn còn hiện ra một vài tia thảng thốt:
- Người đó là ai....
- Tao nghe mấy con nhỏ bên ấy tám với nhau là nó tên Hàn Hàn gì ấy.
Hai mắt mở to tròn hết cỡ , Trúc Ly đơ mình ra như một pho tượng, Hàn Tuyết ư? ai lại có thể khiến ột con người như Hàn Tuyết chấp nhận làm cái việc vớ vẩn này, tham gia cuộc thi ư?
- Vậy thì tốt rồi.
Cơ mặt Anh Thư giãn ra chưa kịp, thì giọng nói của Trúc Ly lại khiến nhỏ sững người:
- Hàn Tuyết không đơn giản thế đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...