Đáp xuống dưới đất, gã chốc đầu soạt soạt lùi lại mấy bước, còn người đó đứng lại vững vàng.
Lại thấy anh ta mặc áo cà sa vàng, thì ra là một hòa thượng.
Lần này đám đông bùng phát ra tiếng hô khen ngợi như sấm.
Gã chốc đầu dường như không phục, định tiến lên.
Người đàn ông mặc vest ngăn hắn ta lại, lạnh lùng nhìn Vô Hoa: “Cậu là hòa thượng từ đâu đến? Đông Doanh chúng tôi tôn sùng phật pháp nhất, cậu là tăng nhân, tôi không đối địch với cậu, mau đi đi”.
Vô Hoa không lại gì, lại nghe bên trong có người nói: “Chó điên sủa bừa ở đâu đến, Hồ Sư Ước tôi vẫn chưa chết đâu!”
Liền thấy Hồ Sư Ước từ trong đường đi ra.
Theo sau ông ta còn có Tiền Khôn, Lý Dục Thần, Tiền Hân Đồng và Hồ Tu Nhất.
Họ vừa đi ra, đầu tiên hiện trường yên lặng mấy giây, sau đó bùng lên tiếng vỗ tay.
Có người nói: “Tôi biết ngay quỷ Đông Doanh ăn nói bừa bãi mà, làm sao ông Hồ ngã bệnh được chứ!”
“Đúng thế, những người Đông Doanh này đúng là không biết xấu hổ!”
“Hầy, những năm nay, vì để tuyên truyền không đúng sự thực mở rộng ảnh hưởng, ai còn cần mặt mũi nữa!”
Người đàn ông mặc vest thấy Hồ Sư Ước đi ra, hơi ngẩn người, nói: “Hừ, không ngờ ông lại không sao!”
Hồ Sư Ước cười lạnh lùng nói: “Y thuật Hoa Hạ tôi cao minh, chút trò vặt của ông, đâu thể làm khó người làm nghề y Hoa Hạ. Y thuật Đông Doanh các ông, vốn thua hết Hoa Hạ, còn dám vọng tưởng xưng y đạo, đến Tiền Đường ăn nói ngông cuồng, hủy danh tiếng Hoa Hạ tôi, đúng là kẻ quên nguồn mất gốc! Cực kỳ vô liêm sỉ!”
Người đàn ông mặc vest cười lớn ha ha: “Hồ Sư Ước, ông chữa khỏi bệnh của ông, đúng là vượt qua dự liệu của tôi. Nhưng lời vừa nãy của ông, là đại sai cực sai. Y đạo Đông Doanh tôi, đúng là xuất phát từ Hoa Hạ, nhưng đó là quá khứ, là Đại Hạ đã từng vô cùng huy hoàng, không phải Hoa Hạ hiện nay. Chúng tôi mới là người kế thừa và phát huy y đạo Đại Hạ, còn trung y của các ông, sớm đã đứt truyền thừa, chỉ còn lại bề ngoài, mang ra để lừa tiền thôi”.
“Ăn nói bừa bãi!”, Tiền Khôn khinh thường nói.
Lúc này người đàn ông mặc vest mới chú ý đến Tiền Khôn, nói: “Tôi nói là ai, thì ra là ông Khôn Tiền Đường. Ha ha ha, ông Khôn, nhiều năm không gặp, vẫn nhận ra tôi chứ?”
Tiền Khôn cười lạnh lùng nói: “Yukio Takada! Ông có hóa thành tro, tôi cũng nhận ra!”
Yukio Takada nhìn Tiền Khôn từ trên xuống dưới mấy cái: “Xem ra thương tích của ông đã khỏi rồi”.
“Hừ, thương tích nhỏ bé, có thể làm gì được tôi! Yukio Takada, hôm nay chúng ta phải đại chiến ba trăm hiệp, xem võ công của ông có tiến bộ không!”
Lý Dục Thần vừa nhìn là biết, Yukio Takada này cũng là cao thủ hóa kình đỉnh phong, theo cấp ninja, có lẽ là thượng thượng nhẫn, cách đột nhận còn thiếu một bước.
Luận công phu, Tiền Khôn và ông ta có lẽ ngang bằng, hoặc là nội lực thâm hậu hơn chút. Nhưng trong nhẫn thuật, nhiều thủ đoạn quỷ dị, hơn nữa Yukio ít tuổi hơn Tiền Khôn, đánh quyền sợ trẻ tuổi hơn, chưa đến tông sư, trẻ tuổi luôn chiếm ưu thế.
Cho nên nếu thực sự đấu, thắng thua khó đoán.
Bỗng nghe Tiền Hân Đồng nói:
“Vừa nãy không phải có người nói, nếu ông Hồ không sao, người đó sẽ rạch bụng tự vẫn sao?”
Tiền Hân Đồng vừa nhắc nhở, mọi người liền nhớ ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...