Thấy họ đi đến, người của Yếu Môn cũng không ngăn, nhường ra lôi đi, để mặc họ đi, chỉ là ung dung thong thả theo phía sau.
Xuyên qua một con phố, đã nghe thấy tiếng còi chó vang lên, phía trước lại có một đám người xuất hiện.
Đám người đi theo ban đầu đã giải tán, thay bằng nhóm người mới.
Cứ như vậy, đi qua mấy con phố, vẫn không thể cắt đuôi được đám người đó.
Họ dứt khoát chặn một chiếc taxi.
Lên xe, sư phụ Vinh thở nhẹ nhõm một hơi, nói: “Trước đây bị Yếu Môn nhằm vào, dính như cao da chó vậy, vứt cũng không vứt hết. Cũng may bây giờ giao thông phát triển, hai chân của đám ăn xin này cũng tụt hậu rồi”.
Chị Mai nói: “Cũng chưa chắc, nhìn họ cũng rất theo kịp thời đại”.
Nhìn ra cửa kính, lại không phát hiện có xe nào đáng nghi đi theo.
Chị Mai vẫn rất cẩn thận, không bảo tài xế đến khách sạn, mà đến một công viên gần đó.
Đến nơi, xuống xe, thì nghe thấy một tiếng còi chó vang lên.
Tiếng còi được truyền ra từ trong xe taxi họ ngồi vừa nãy, còn chiếc xe đã hiên ngang rời đi.
Một ông lão quét dọn công viên ngẩng đầu nhìn họ một cái, lấy ra còi chó trong túi, đặt lên miệng.
Sư phụ Vinh không khỏi lắc đầu mắng: “Mẹ kiếp, xem ra hôm nay không thoát được đám tạp nham này rồi”.
Ông chủ Vương nói: “Hay là ông chống đỡ ở đây, chúng tôi đi trước?”
Sư phụ Vinh phỉ nhổ nói: “Đi đi, ông chỉ mong tôi chết ở đây, để ông và A Mai cao chạy xa bay phải không?”
Ông chủ Vương cười hi hi nói: “Sao lại thế chứ, tôi và A Mai sẽ không bỏ ông, cho dù ông chết, chúng tôi cũng sẽ đến thăm mộ ông”.
Sư phụ Vinh tức giận nói: “He, Vương lão ngũ nhà ông, muốn chết, cũng là ông chết trước tôi”.
Chị Mai nói: “Được rồi, đừng đấu khẩu nữa, cao thủ của người ta đến rồi”.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của bà ta, chỉ thấy một người đi ra từ trong công viên, mặc áo rất cũ, khoác một bao tải, trong tay cầm gậy, trông rất giống người nhặt rác.
Sư phụ Vinh nhìn một cái, nói: “Đây là người cấp trưởng lão của Yếu Môn”.
Người đó đi không nhanh, chỉ nhìn chằm chằm bọn họ.
Ông ta đi đến, công viên vốn thanh lạnh cũng xuất hiện rất nhiều người, nhanh chóng bao vây họ.
Chỉ lúc sau, một chiếc xe đi đến, dừng lại ở cổng công viên.
Viên Khả Kiều và Na Nhữ An chui ra từ trong xe.
Vẻ mặt của Na Nhữ An rất bất an và miễn cưỡng, còn vẻ mặt Viên Khả Kiều tràn đầy kiêu ngạo và cười lạnh lùng chế nhạo.
“Các ngươi chạy được không?”
Sau đó quay ra nói với người nhặt rác khoác bao tài: “Ngưu trưởng lão, mấy người này ức hiếp tôi, vừa nãy còn giết Tứ Bảo, ông phải báo thù thay tôi!”
“Tứ Bảo chết rồi?”, trong mắt Ngưu trưởng lão lộ ra vẻ thương xót và tiếc nuối.
“Chết rồi, bị ông ta…”, Viên Khả Kiều chỉ vào sư phụ Vinh: “Cũng không biết ông ta dùng cách gì, một chiêu đã đánh chết Tứ Bảo”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...