Lý Dục Thần lắc đầu: “Tưởng đạo trưởng chấp niệm quá nặng. Tu hành coi trọng thuận thiên ứng đạo, đâu thể có cái nhìn phiến diện môn hộ? Càng không nên có phân biệt chủng tộc. Đừng nói là người nước ngoài, cho dù không phải con người, chỉ cần có lòng hướng đạo, thì là người mình, nên đối xử bình đẳng, sao có thể kỳ thị phân biệt?”
Tưởng Tuyền Lâm đang định phản bác, lại nhất thời không biết nói gì.
Lý Dục Thần nói: “Adam sinh ra ở nước ngoài, trong thiền viện dị giáo, có thể ngộ đạo tu hành, càng cho thấy anh ta có duyên với đạo. Lần này có dị đoan tấn công Huyền Môn nước ngoài, thế lực phía sau chúng vô cùng cường mạnh phức tạp, Adam đến đạo môn Hoa Hạ cảnh báo theo lệnh sư phụ, ông không cảm kích thì thôi, còn động sát tâm với anh ta. Nếu anh ta chết, sĩ tử nước ngoài sẽ nghĩ thế nào? Sau này còn ai dám ngược dòng hướng về chính đạo, còn có ai đến báo tin cho chúng ta!”
Anh vừa nói xong, bỗng nghe thấy một tiếng hô bên ngoài cửa: “Nói hay lắm!”
Một đạo sĩ tóc trắng đi vào.
Tuy người này râu tóc bạc phơ, nhưng sắc mặt nhuận hồng, da dẻ hồng hào, bước chân nhanh nhẹn dứt khoát, trong lúc đi vào có luồng gió mát thổi qua.
“Sư huynh!”, Tưởng Tuyền Lâm nhìn người đi đến, khom người hành lễ.
Đạo sĩ tóc trắng lạnh lùng nhìn, hừ một tiếng: “Tưởng sư đệ, tôi thấy ông làm giám viện đã lâu, công việc quá nhiều, ngay cả tu luyện tâm tính cũng hoang phế rồi”.
Tưởng Tuyền Lâm vô cùng kính trọng người này, vẻ mặt xấu hổ, không dám cãi lại nửa câu, nói: “Sư huynh dạy rất phải”.
Đạo sĩ tóc trắng lại nhìn sang Lý Dục Thần, nhìn từ đầu đến chân mấy cái, nói: “Vị tiểu đạo hữu này vừa nãy nói rất hay, vạn vật bình đẳng, người tu đạo đâu thể có lòng phân biệt. Chỉ cần một lòng hướng đạo, thì là người của ta. Bần đạo Kim Tam Mộc, không biết xưng hộ với đạo hữu thế nào, đến từ đâu?”
Lý Dục Thần thấy Kim Tam Mộc tiên phong đạo cốt, ngay cả giám viện Tưởng Tuyền Lâm cũng tôn trọng như vậy, chắc chắc có địa vô cùng cao ở Bạch Vân Quan, bèn nói: “Tôi là Lý Dục Thần, đệ tử Thiên Đô”.
“Thiên Đô?”, Kim Tam Mộc kinh ngạc: “Lý đạo hữu đừng đùa, cho dù đạo tâm của cậu tinh vi, cảnh giới cao thâm, cũng không thể nói bừa! Thiên Đô ở đỉnh Côn Luân, là vùng đất tiên môn thiên hạ cùng tôn kính, bần đạo tâm hướng về nơi đó, cũng chưa có cơ hội đặt chân đến!”
Adam vốn không biết Thiên Đô là thế nào, nhưng từng nghe đến Côn Luân, lại nghe Kim Tam Mộc nói là nơi tiên môn thiên hạ cùng tôn kính, trong lòng vô cùng hướng về, ánh mắt nhìn Lý Dục Thần liên sùng kính hẳn lên.
Lý Dục Thần mỉm cười, lấy ra một lệnh bài màu đen, đưa cho Kim Tam Mộc.
Kim Tam Mộc vừa nhìn lệnh bài, kinh hồn bạt vía: “Thiên Đô Lệnh!”
Ông ta đưa tay muốn cầm lấy, ngón tay không ngừng run lên, cuối cùng dừng ở chỗ cách lệnh bài ba tấc, không dám gần thêm một phân.
“Kim đạo trưởng…”, Lý Dục Thần thấy Kim Tam Mộc ngẩn người, nhắc nhở nói: “Đạo trưởng không xem lệnh bài là thật hay giả sao?”
Kim Tam Mộc vội xua tay: “Không cần xem, không cần xem, thiên hạ này, không ai có thể làm giả Thiên Đô Lệnh, cũng không ai dám. Một người chưa từng lên thang trời như bần đạo không động vào nữa, tránh để làm bẩn thánh lệnh”.
Lý Dục Thần cười nói: “Kim đạo trưởng khiêm tốn rồi”.
Tưởng Tuyền Lâm mới biết Lý Dục Thần không nói láo, thật sự là đệ tử Thiên Đô, vội vàng đến xin lỗi, nói: “Thì ra là Thiên Đô thượng tiên, là tôi có mắt không tròng, xin thượng tiên trách phạt”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...