Lý Dục Thần suýt bật cười, anh chàng này, ăn nói cũng thẳng quá.
Quả nhiên, sắc mặt Tưởng Tuyền Lâm hơi khó coi, nếu không phải là đạo hữu nước ngoài, có lẽ lúc này đã nổi khùng rồi.
“Liên Thành”, Tưởng Tuyền Lâm nói với một đạo sĩ trẻ canh ở cửa: “Cậu đến so tài với đạo hữu Thích Thành Tử này, nhớ phải đó điểm dừng, chớ làm thương người ta”.
“Vâng, sư tôn”.
Đạo sĩ tên Liên Thành đi vào, khom người hành lễ với Tưởng Tuyền Lâm, mới quay người mặt hướng về Adam.
Adam nhìn xung quanh một cái, đây là phòng khách, bàn ghế sofa, không có nhiều không gian, không hiểu hỏi: “Ngay ở đây sao?”
Tưởng Tuyền Lâm khẽ cười, nụ cười mang theo ý khinh thường không có ác ý, nói: “Cũng không phải là võ phu thi đấu mà phải dựng võ đài. Vận dụng đạo pháp, quý ở tinh diệu, ở tại tâm ý, trong một hơi thở, đã phân định thắng thua”.
Tưởng Tuyền Lâm không tin một người nước ngoài có thể có tu vi cao thâm bao nhiêu.
Adam nghe những lời cao diệu của Tưởng Tuyền Lâm, liền rất kính trọng.
Đạo sĩ Liên Thành ra tư thế xin mời với anh ta, nói: “Sư huynh, mời!”
Adam đứng lên, chắp tay nói: “Mời!”
Hai người đứng đối diện cách nhau khoảng ba đến năm mét trong phòng khách.
Liên Thành ra tay trước, chỉ thấy anh ta cúi mắt xuống, hai tay kết ấn, như lão tăng nhập định, sau đó ý phát ra tùy tâm, hành đọng theo ý nghĩ, thủ ấn biến hóa mấy lần, quanh người nổi lên pháp lực, xoay chuyển thành gió, thổi tà áo anh ta bay bay.
Tưởng Tuyền Lâm khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Lý Dục Thần lại cau mày.
Đạo pháp của tiểu đạo sĩ này thực sự quá thấp rồi.
Đạo thuật này, đừng nói là đấu pháp với người tu hành, cho dù là so với luyện võ, cũng chưa chắc có thể đánh được ai.
So sánh đạo pháp và võ đạo, thời kỳ đầu không chiếm ưu thế.
Võ đạo càng trực tiếp, đều luyện ra kỹ năng giết người.
Còn đạo pháp ở thời kỳ đầu, luôn là chỉ coi trọng đẹp mắt chứ không xem trọng tác dụng, cho nên rất nhiều tu sĩ không đến tiên thiên, hoặc là hậu thiên không cố gắng, cuối cùng chỉ có thể dựa vào biến pháp lừa người.
Nhưng một khi tu đến hậu kỳ, đạo thuật sẽ nghiền áp võ đạo.
Ví dụ như Lý Dục Thần vẫn chưa vào tiên thiên, còn tông sư Tiền Đường Hà Trường Xuân đã bước một chân vào ngưỡng cửa tiên thiên, nhưng Lý Dục Thần vốn chẳng coi ông ta ra gì.
Vì tiên thiên và tiên thiên không giống nhau.
Tiên thiên của võ đạo là ngưỡng cửa từ võ nhập đạo.
Tiên thiên của Lý Dục Thần, đó là trải qua lôi kiếp, sau khi thập tử nhất sinh, thành tiên thực sự.
Tiểu đạo sĩ trước mặt, nếu pháp lực so với võ đạo, nhiều nhất cũng chỉ có thể đấu mấy chiêu với Hồng Thiên Thành, Hoàng Hải, nếu gặp phải mấy người sư phụ Vinh, ông chủ Vương, một chiêu là mất mạng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...