Anh có thể tưởng tượng, một cậu con trai con bà hai có địa vị thế nào ở nhà họ Trần, bất cứ lúc nào, trong lòng anh ta chắc chắn luôn nghĩ, hông thể để mẹ mất mặt.
“Chú Lang, chú thân quen với người nhà họ Trần, nếu Văn Học có rắc rối gì, chú nhất định phải nói với tôi đấy”.
Lý Dục Thần biết rõ con người Trần Văn Học, bề ngoài cười hi ha, trong lòng kiêu ngạo, gặp chuyện sẽ không nhờ vả người khác.
Lang Dụ Văn nói với Lý Dục Thần những chuyện này, đương nhiên cũng hy vọng Lý Dục Thần có thể giúp Trần Văn Học.
Anh ta có thể theo Trần Văn Học đến thành phố Hòa, cho thấy quan hệ giữa họ không tầm thường.
Thấy Lý Dục Thần chủ động nhắc, Lang Dụ Văn cười vui vẻ: “Có lẽ không có chuyện lớn gì, nếu có, tôi nhất định nói với anh”.
Bà Lâm, Nghiêm Tuệ Mẫn tiếp đãi chu đáo, ngoại trừ ông cụ, bà ta chăm sóc Lý Dục Thần nhất.
Vừa gắp tức ăn lấy canh cho Lý Dục Thần, vừa ra sức hỏi: “Có ngon không?”
“Ngon lắm, ngon lắm!”
Lý Dục Thần thừa nhận bà Lâm nấu ăn rất ngon, tuy không bằng tay nghề đầu bếp của sư phụ Vinh, nhưng các món ăn thường ngày tinh tế, hương vị rất tuyệt.
Bà Lâm thấy Lý Dục Thần thích ăn, cười tươi như hoa.
“Cậu thích ấy à, đợi cậu và Mộng Đình thành thần, ngày nào tôi cũng làm cho cậu ăn!”
Lý Dục Thần bất giác hơi lúng túng, sao lại nhắc đến chuyện thành thân rồi.
Lâm Thu Thanh nhắc nhở nói: “Xem bà nói kìa, thanh niên người ta phải sống với nhau, một bà lão ngày nào cũng đi theo là sao hả”.
Bà Lâm bất mãn nói: “Ông che tôi già hả? Hừ! Ông chê tôi, con rể không chê, sau này, tôi sống cùng con gái con rể, ông cứ ở đó mà ghen tức đi!”
Bà ta nói vậy khiến cả nhà cười ồ lên.
Lý Dục Thần cũng không nhịn được cười.
Bế quan bảy ngày, Lý Dục Thần từ trong phòng bước ra, cảm thấy bầu không khí tươi mát đến lạ.
Bầu trời sáng trong như gương, dường như có thể nhìn xuyên qua cả bầu trời.
Cơ thể sảng khoái không thể nói thành lời, sự biến hóa kỳ diệu đang diễn ra.
Lý Dục Thần biết, cánh cửa Tiên Thiên đã mở ra, một chân đã đứng trước cửa, chỉ còn chờ một cơ duyên, chỉ cần một chút sức mạnh nữa là có thể bước qua được.
Cơ duyên là thứ không thể vội vàng được, đến lúc thì tự nhiên nó sẽ đến thôi.
Bạch Kinh Kinh vẫn đứng chờ bên ngoài, thấy Lý Dục Thần ra thì vui mừng nói: “Chúc mừng sư phụ xuất quan!”
Lý Dục Thần thấy Bạch Kinh Kinh mặc bộ váy trắng xinh đẹp như tiên giáng trần, lắc đầu nói: “Mày còn chưa đến lúc hóa hình, dùng hóa thuật thì cũng chỉ tạo được hư ảnh mà thôi, vẫn có sự khác biệt với con người nên cẩn thận có Tiên Nhân đi ngang qua lại tưởng mày là yêu tinh rồi đánh chết”.
Bạch Kinh Kinh lè lưỡi, cực kỳ quyến luyến biến lại dáng vẻ con nhím, nhỏ giọng than thở: “Thì người ta vốn là yêu tinh mà!”
Lý Dục Thần mỉm cười, Bạch Kinh Kinh nói đúng, nó vốn là yêu tinh, sao lại bảo tưởng nó là yêu tinh, Tiên Nhân mà đi ngang qua thì không cần biết nó là yêu tinh gì, chỉ cần gặp là tiễn luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...