Viên Nãi Minh nói: “Con trai hiểu rồi”.
Viên Thọ Sơn gật gật đầu, hỏi tiếp: “Bên ngoài sao rồi?”
Lúc này Viên Nãi Minh mới nói một lượt tình huống đã biết, lại nhắc đến: “Con đã bảo võ tu đi qua đó rồi, có ông ta ra tay, con tin đối phó với một Lý Dục Thần nho nhỏ không nói chơi”.
“Lý Dục Thần…”, Viên Thọ Sơn thì thầm cái tên này mấy lần: “Nãi Minh à, nhớ kỹ, bất kỳ thời điểm gì cũng không cần coi thường đối thủ. Mấy ngày nay, bố gỡ lại ân oán giữa chúng ta và nhà họ Lâm một lượt, bố phát hiện Lý Dục Thần này không hề đơn giản!”
“Bố…”
Viên Nãi Minh muốn nói gì đó, lại bị Viên Thọ Sơn chặn ngang.
“Dù thế nào, võ tu cũng là người ngoài. Có thể dùng người ngoài, nhưng không thể coi bọn họ là chỗ dựa. Thời khắc mấu chốt phải dựa vào người của mình. Con phải hiểu được đạo lý này”.
“Vâng”, Viên Nãi Minh cung kính đáp.
“Hơn một tháng sau chính là đại hội võ lâm, Hà tông sư sẽ đấu với Liễu Kim Sinh, bây giờ nhất định là đang bế quan”, Viên Thọ Sơn nói: “Đi, gọi Thiên Lãng tới đi, đừng để Hà tông sư biết”.
…
“Chắc chắn bây giờ Hà Trường Xuân đang bế quan, nhà họ Viên mấy người đang gặp phải khó khăn rất lớn!”, cái bóng nói.
Viên Thế Kiệt có vẻ vẫn có chút không tin, nói: “Nhà họ Viên tôi lớn như vậy, nơi này có trên dưới mấy trăm người, ít nhất một nửa là cao thủ, Lý Dục Thần chỉ có một mình, có thể làm gì được tôi chứ?”
Cái bóng cười lạnh nói: “Bảo tiêu mà cũng có thể gọi là cao thủ ư? Chỉ bằng việc cậu ta có thể dễ dàng phá Thiên Ma Tâm Âm tôi hạ trên người con bé kia, tôi dám đoán chắc, trừ khi Hà Trường Xuân ra tay, nếu không không một ai trong nhà họ Viên mấy người là đối thủ của cậu ta”.
“Chúng tôi có súng!”, Viên Thế Kiệt hung tợn nói: “Cho dù anh ta giỏi thế nào, nhưng có thể đánh lại được đạn sao?”
“Ha ha!”, cái bóng cười lạnh nói, “Lấy súng của cậu ra, thử nổ súng với tôi xem nào”.
Viên Thế Kiệt sững sờ, trong lòng thầm nói, mẹ nó ông chỉ là một cái bóng, tôi bắn ông như thế nào?
“Không dám đúng không, hừ, lúc tên nhóc kia phá Thiên Ma Tâm Âm của tôi, tôi có thể cảm nhận được cương khí thuần dương của cậu ta, là thủ pháp tiên gia chính tông. Mấy người đều cho rằng cậu ta biết đánh đấm, nhưng thật ra chưa chắc cậu ta đã biết võ công, cậu ta biết dùng tiên pháp”.
“Cái gì?”, Viên Thế Kiệt không thể tin được, “Lý Dục Thần là tiên ư?”
“Chắc hẳn cậu ta còn chưa vào Tiên Thiên, nếu không vừa rồi lúc phá Thiên Ma Tâm Âm của tôi đã phải đuổi tới kịp rồi”.
“Vậy, vậy tôi phải làm sao bây giờ?”
“Cậu? Ha ha ha, cậu sợ cái gì, có tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ cậu”.
“Đúng vậy, sao tôi lại quên mất chuyện này chứ, ông là sư phụ của tôi, có ông ở đây, tôi không cần sợ cái gì hết”.
“Ừm, vậy thì hãy cho tôi mượn cơ thể cậu đi, như thế tôi sẽ có thể giúp cậu đánh bại cậu ta”.
“Cho ông mượn cơ thể của tôi?”, Viên Thế Kiệt vô cùng khó hiểu, “Sao có thể mượn cơ thể được?”
“Rất đơn giản, cậu chỉ cần thề trong lòng là sẽ dâng hết tất cả cho tôi là được”.
“Tôi sẽ dâng hết tất cả cho ông…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...