Lý Dục Thần gật đầu, tiếp tục nói: “Vương Văn Tĩnh chỉ là người phàm, căn bản không cần hạ ma chú cho cô ta, Viên Thế Kiệt muốn đối phó với cô ta sẽ có rất nhiều biện pháp. Ma chú trên người cô ta là muốn để cho tôi nhìn thấy. Bọn họ muốn lấy cái này để thử tôi, xem tôi có thể phá giải được hay không”.
“Thì ra là thế”, Từ Hiểu Bắc lập tức hiểu ra.
“Tôi vốn muốn đi tìm anh ta tính sổ, nếu anh ta vội vã muốn chết như thế, còn cấu kết với ma đạo, tôi sẽ thanh toàn cho anh ta”, Lý Dục Thần nói, “Hiểu Bắc, anh có biết địa chỉ nhà họ Viên không?”
Từ Hiểu Bắc lập tức nói: “Tôi sẽ đi tra giúp anh”.
“Được, tôi đi trước một bước, anh tra được thì gửi vị trí cho tôi”.
Lý Dục Thần biết, lấy quan hệ của Từ Hiểu Bắc, muốn điều tra địa chỉ của thế gia giàu có này chắc chắn sẽ chính xác hơn anh.
“Nên xử lý cô ta như thế nào đây?”, Từ Hiểu Bắc chỉ vào Vương Văn Tĩnh hỏi.
“Anh xem mà làm đi”, Lý Dục Thần nói.
Vương Văn Tĩnh bị Thiên Ma Tâm Âm ảnh hưởng, lại bị ma nhân xâm phạm, tâm hồn đã bị tổn thương, rất nhanh sẽ bị bệnh nặng, có thể chống đỡ được không thì chỉ có thể xem số phận của cô ta thôi.
Đương nhiên là Lý Dục Thần có biện pháp chữa khỏi cho cô ta, nhưng anh không có nghĩa vụ làm như vậy.
Về phần Từ Hiểu Bắc sẽ làm như thế nào, Lý Dục Thần cũng không quan tâm.
Rời khỏi Hương Nhã Uyển không lâu, Lý Dục Thần đã nhận được định vị biệt thự nhà họ Viên mà Từ Hiểu Bắc gửi tới, còn nói qua về bố cục bên trong, ví dụ như toà nhà nào là chỗ ở của Viên Thọ Sơn, Viên Thế Kiệt thì ở toà nhà nào.
Sợ rằng chỉ có loại gia tộc như nhà họ Từ mới có thể lấy được loại tư liệu này thôi.
Nhưng mà Lý Dục Thần cũng không quan tâm, anh lại không cần lén lút, cứ thoải mái đi vào từ cửa chính, không thấy Viên Thế Kiệt thì cứ đánh hết cả đám là được.
…
Lúc này đã là đêm khuya, đa số phòng ốc trong khu biệt thự nhà họ Viên đã tắt đèn.
Chỉ có một toà nhà trong đó vẫn còn sáng.
Viên Thế Kiệt đứng trong phòng khách, vẻ mặt hưng phấn nói: “Tôi thật sự có thể tu hành ư?”
Nếu có người thấy bộ dáng này của anh ta, nhất định sẽ thấy rất khó hiểu.
Bởi vì lúc này trong phòng khách ngoại trừ anh ta ra thì hoàn toàn trống rỗng, anh ta đang nói chuyện với không khí đối diện.
Nhưng mà trong không khí lại truyền đến hồi âm: “Mặc dù cậu còn thiếu chút tư chất, nhưng không sao cả, có tôi ở đây, cục đá cũng có thể biến thành ngọc”.
“Sư phụ ở trên hãy nhận cái dập đầu này của đệ tử!”, Viên Thế Kiệt quỳ rạp xuống đất dập đầu.
“Ha ha ha ha…”, giọng nói thần bí cười rộ lên, “Đừng vội bái sư, muốn gia nhập với chúng tôi cũng không dễ dàng như vậy đâu, chờ cậu học được công pháp sơ cấp mà tôi dạy cho cậu rồi nói sau”.
Viên Thế Kiệt có chút thất vọng: “Chỉ có thể học công pháp sơ cấp sao?”
“Hừ, cậu đừng xem thường công pháp sơ cấp của tôi, cậu học xong cũng đủ để cậu tung hoành khắp nơi rồi”.
“Thật ư, tôi có thể đánh thắng được tên nhóc Lý Dục Thần kia không? Nghe nói tên nhóc kia rất giỏi đánh đấm”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...