Lý Dục Thần lại đi đến trước mặt một người khác.
Anh chưa lên tiếng, người đó đã tè ra quần, một vũng nước nóng hổi dưới đất tỏa ra mùi khai tanh.
“Mày cũng vậy”.
Lý Dục Thần tát một cái qua, đầu của người này xoay mấy vòng trên vai, cổ vặn xoắn thành dây thừng.
Trên đầu người thứ ba quấn vải.
Lý Dục Thần vừa nhìn vải đó là đoán được đã xảy ra chuyện gì.
“Mày đánh ác nhất, đúng không?”
Tên quấn vải trắng thụp một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu với Lý Dục Thần: “Đại ca tha mạng! Đại ca tha mạng! Là cậu Tống bảo tôi làm như vậy, không liên quan đến tôi!”
“Mày thích dập đầu thì cứ dập đi, đừng ngừng lại”, Lý Dục Thần nói.
Tên quấn vải trắng dập đầu không ngừng thật, trán đập xuống đất vang lên thịch thịch.
Chỉ lúc sau máu đã chảy ra, nhuốm đỏ cả vải trắng.
Nhưng hắn vẫn đập thình thịch, giống như cái máy không ngừng lại.
Lý Dục Thần đi đến trước mặt Tống Tử Kiều, nói: “Hắn nói là mày sai khiến họ làm”.
Tống Tử Kiều run lên bần bật, nói: “Không, không phải tôi!”
“Không thừa nhận? Thế đâu phải đàn ông, cái thứ đàn ông để lại trên người mày cũng vô dụng, cắt đi thôi”, Lý Dục Thần thản nhiên nói.
“Không, không…”
“Nói như vậy, mày thừa nhận là mày sai khiến?”
“Không, không phải tôi! À, không không, phải, không phải…”
Tống Tử Kiều nói năng lộn xộn.
Thuộc hạ bên cạnh còn đang dập đầu, vỏ não cũng đã nứt ra, thịch thịch vang lên biến thành tiếng bức bối, một vũng tương não trộn lẫn với máu chảy ra…
Cảnh này, vô cùng quỷ dị khủng bố trong căn phòng tĩnh mịch.
Hoa hòa thượng cũng phải hít khí lạnh.
Cậu Lý này, còn khủng bố hơn nhiều so với tưởng tượng của anh ta.
Lý Dục Thần nhìn Tống Tử Kiều: “Bây giờ tao cho mày một cơ hội, gọi điện kêu người, chỉ cần người mà mày cảm thấy có thể cứu mày, đều được. Mày chỉ có nửa tiếng, nửa tiếng sau, nếu không ai đến cứu mày, tao sẽ giết mày”.
Chuyện này, anh muốn giải quyết triệt để, không để lại hậu họa gì.
Nói xong, Lý Dục Thần đi và phòng bao nhỏ bên trong, giúp Mã Sơn điều trị một chút, chắc chắn tình trạng cơ thể của anh ta đã đỡ hơn, bèn dìu Mã Sơn cùng đi ra ngoài.
Mã Sơn hỏi đến Trương Diễm Diễm.
Lý Dục Thầnc chỉ vào căn phòng khác nói: “Cô ta ở trong đó, người không sao, em cho cô ta ngủ rồi, để cô ta ngủ một lúc trước đi”.
Mã Sơn đoán được đã xảy ra chuyện gì, gật đầu, chỉ là trong mắt lóe lên tia sát ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...