Cao Thủ Hạ Sơn Ta Là Tiên Nhân
Rõ ràng đã tính toán khoảng cách.
Là đối thủ đã hành động sao?
Anh ta không nhìn rõ.
Đúng lúc Hoa hòa thượng hồ nghi, Lý Dục Thần ra tay thật.
Anh giơ tay, bàn tay thành con đao, chém xuống một nhát.
Hoa hòa thượng cảm nhận được trong đao khí ngưng tụ, dày đặc ẩn chứa sát ý sắc bén.
Sinh ra cùng với đao khí, là một cảm giác áp bức mạnh đến không thể tưởng tượng, khiến anh ta không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn đao khí chém xuống.
Đao khí không ánh sáng, cắt ngang không khí.
Ở ngay trước mặt Hoa hòa thượng, không khí dường như rách lìa, xuất hiện khe nứt chân không.
Hoa hòa thượng bị chân không hút đến, bước chân loạng choạng, miễn cưỡng đứng vững.
Lý Dục Thần nhìn anh ta mỉm cười: “Thế nào, đao của tôi có nhanh hơn anh không?”
“Chân khí thành đao, chém không thành hư, anh là tông sư!”
Hoa hòa thượng không thể tin nổi nhìn Lý Dục Thần.
“Nhưng anh còn trẻ như vậy, làm sao có thể? Làm sao có thể?…”
Hoa hòa thượng không ngừng tự lẩm bẩm.
Bỗng nhiên quỳ xuống trước Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần sợ giật mình: “Anh làm gì thế hả?”
“Anh Lý, tôi muốn xin anh hai chuyện”, Hoa hòa thượng nói.
“Nói đi”.
“Thứ nhất, tôi muốn bái anh làm sư”.
Lý Dục Thần còn tưởng là chuyện gì, thì ra là muốn học võ công, bèn nói: “Bái sư thì thôi đi, tôi cũng không phải là người trong võ đạo, nếu anh yêu thích võ đạo, có thể đến quán cơm Giang Hồ thành phố Hòa, sư huynh của anh cũng đang ở đó. Chuyện thứ hai là gì?”
“Chuyện thứ hai…”, Hoa hòa thượng hơi do dự, nói: “Tuy cô Tiền kiêu ngạo, thực ra là một người tốt tâm địa lương thiện. Mấy năm nay không biết có bao nhiêu cậu ấm thế gia theo đuổi cô ấy, nhưng trong mắt tôi, đều là đám chó vàng dế nhũi, không ai xứng với cô ấy. Chỉ có người như anh Lý mới xứng với cô ấy. Hôm nay cô chủ đã đồng ý thực hiện lời hứa, làm người của anh Lý, anh Lý đồng ý đi”.
Lần này đến lượt Lý Dục Thần thộn người.
Đây là việc gì với việc gì hả?
“Tôi có vợ chưa cưới rồi”, Lý Dục Thần nói: “Tôi sẽ không đồng ý chuyện này”.
“Anh không đồng ý, tôi sẽ quỳ không đứng lên”, Hoa hòa thượng nói.
“Vậy anh cứ quỳ đi”.
Lý Dục Thần nói xong, quay người bỏ đi, không hề do dự.
Hoa hòa thượng ngây người ở đó.
Hả, đi thật hả? Không giống tiểu thuyết phim truyền hình chút nào sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...