Cao Thủ Hạ Sơn Ta Là Tiên Nhân
“Cô chủ Lâm à, cô không nên làm thế chứ, chỉ bởi vì tính công chúa của cô mà khiến bọn tôi đắc tội cả Giang Đông, chuyện này cô chịu trách nhiệm nổi không đấy?”
“Chậc, cái gì mà cô chủ Lâm chứ, nhà họ Lâm sắp đi toang rồi! Đợi đến khi nhà họ Lâm phá sản thì cô còn có gì để ra oai chứ! Mau uống với cậu Từ một ly đi, biết đâu cậu Từ mở lòng từ bi giúp nhà họ Lâm các cô một lần đấy”.
“Dựa vào gì hả? Tất nhiên là dựa vào gương mặt rồi! Người ta là hoa khôi của trường đó, cặp đại gia chẳng phải chuyện dễ như bỡn à! Tôi nói cậu Từ này, anh cũng nên cẩn thận một chút, biết đâu có ngày nào đó cô ta trở thành mẹ nhỏ của anh thì sao!”
Tất cả mọi người đều cười to bỡn cợt.
Mặt Lâm Mộng Đình lúc đỏ lúc trắng.
Thật ra cô đã hiểu từ lâu rằng hôm nay mình đã chui vào bẫy của Chung Thần rồi.
Còn tên Từ Hiểu Bắc kia cũng chỉ bị Chung Thần lợi dụng mà thôi.
Mà kẻ ghê tởm thật sự chính là Chung Thần.
Nhưng Chung Thần rất cao tay, nói năng mùi mẫn, khó lòng vạch trần.
Hơn nữa, nếu hôm nay Lý Dục Thần gọi cô đến đây ắt định phá tan cục diện này.
Mà điều kiện tiên quyết để phá là phải vào bẫy trước.
Vậy nên Lâm Mộng Đình mới có thể phối hợp chui vào bẫy như thế.
Cô thông minh lanh lợi, đoán ngay được ý định của Lý Dục Thần.
Nếu nay không thể giải quyết triệt để Chung Thần thì sau này ở trường học sẽ có vô vàn phiền phức kéo tới.
Thế nhưng, Lâm Mộng Đình không ngờ rằng trong buổi họp mặt ấy lại có rất nhiều bạn học buông lời ác độc với cô như vậy, còn chẳng một ai lên tiếng thay cô.
Điều này khiến lòng cô lạnh giá.
Mặt mày Từ Hiểu Bắc cũng không khấm khá là bao.
Gã cũng không phải không nhận ra có người đang lợi dụng mình.
Nhưng đã tới nước này rồi, gã đành phải đâm lao theo lao.
Lâm Mộng Đình không uống ly rượu đó sẽ khiến gã mất mặt, sau này không tài nào lăn lộn ở Tiền Đường được nữa.
Mất cũng không chỉ có mặt mũi của gã mà còn là mặt mũi của bố gã, mãnh hổ Giang Đông, còn là mặt mũi của con em nhà giàu Giang Đông.
Nếu việc này truyền ra ngoài thì sau này gã còn có mặt mũi nào quay về Giang Đông chứ?
Vậy nên hôm nay gã phải tìm lại mặt mũi của mình.
Chung Thần coi đồng hồ, rồi nháy mắt ra hiệu với Vương Văn Tĩnh.
Vương Văn Tĩnh hiểu ý, bèn nâng một ly rượu tới mời Từ Hiểu Bắc: “Cậu chủ Từ à, anh đừng nóng, có vài người á, không biết điều gì cả. Nào, để em uống rượu với anh”.
Cô ta lắc mông đi tới, quyến rũ giả vờ ngượng ngùng mời gã.
Từ Hiểu Bắc lạnh mặt, không thèm liếc mắt nhìn cô ta, còn lạnh nhạt nói: “Cô, còn chưa có tư cách”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...