Cao Thủ Hạ Sơn Ta Là Tiên Nhân

Mấy người vừa đi vừa nói chuyện.

Đi được một đoạn, thì nghe thấy tiếng nước thịch thịch.

Xa xa nhìn thấy một dải màu trắng nho nhỏ treo trên vách đá.

Thác nước chảy xuống, là một khe nứt, giống như từng cái miệng khổng lồ há to.

Quách Vân Long chỉ vào thác nước nói: “Chính là chỗ đó, các người lại gần xem thì được, tuyệt đối đừng đi xuống. Chỗ này quá lạnh, tôi tuổi đã cao, không chịu nổi, không đi cùng các người nữa”.

Tiêu Thập Nương lại lấy ra hai trăm đưa cho ông ta, tỏ ý cảm ơn.

Quách Vân Long cầm tiền, cười tươi như hoa.

Bỗng nghe miệng khe nứt truyền là giọng nói: “He, ông lão Quách, ông đấy, lại đưa một đám người đến! Lần này đủ cho âm long ăn no rồi”.

Chỉ thấy bên cạnh thác nước có hai người đi ra.


Một người trong đó cũng búi tóc cài châm, ăn mặc như đạo sĩ.

Một người còn lại dáng vẻ bình thường, trông khoảng hơn bốn mươi tuổi.

Tiêu Thập Nương và Liêu Thiên Hưng nhìn thấy người đến, cùng kinh hãi nói: “Là ông!”

Người đến nhìn Tiêu Thập Nương và Liêu Thiên Hưng, cũng rất kinh ngạc.

“Sao hai người lại đến đây?”

Tiêu Thập Nương hỏi: “Chú ba, đừng nói bọn cháu, chú đang làm gì ở đây?”

“Chú…”, người trung niên hơn bốn mươi tuổi đó hơi lúng túng: “Chú đến đây làm chút việc riêng, không liên quan đến hai người”.

“Chuyện riêng?”, Tiêu Thập Nương cười lạnh lùng nói: “Chú ba, cháu không phải là trẻ lên ba”.


Liêu Thiên Hưng chất vấn: “Ông ba Tiêu, tôi đã nghe thấy hết lời vừa nãy của các ông rồi, lừa người ta đến cho âm long ăn thịt phải không, chuyện độc ác như vậy mà ông cũng làm ra được?”

Ông ba Tiêu tựa hồ có chút kiêng dè Liêu Thiên Hưng nói: “Ông Liêu à, ông nghe lầm rồi, Dương Long Âm Long gì cơ chứ, tôi tới chỉ để khảo sát xem nơi này có giá trị phát triển hay không thôi”.

Liêu Thiên Hưng quay đầu chỉ vào Quách Vân Long nói: “Cậu nói cho tôi biết, các người có phải đồng bọn không?”

Quách Vân Long cười hì hì đáp: “Các vị lão gia, các vị nói gì tôi không hiểu, mọi người cứ từ từ nói chuyện, tôi đi trước một bước đây”.

Nhấc mông liền muốn theo con đường lúc tới mà chạy.

Một loạt động tác này nào còn chút dáng vẻ lọm khọm ốm yếu như lúc đến.

Nhưng Quách Vân Long mới chạy được một đoạn ngắn, dưới chân Liêu Thiên Hưng vừa động, liên tiếp nhấn vài cái xuống đống đá lộn xộn, thân thể nhẹ bẫng như chim én, trong nháy mắt đã hạ xuống trước mặt ông ta, một phát túm lấy cổ áo hắn xách giống như xách một con gà con, ném phịch xuống đất rồi giẫm một chân lên quát:

“Ông tưởng rằng mình còn có thể chạy thoát sao? Nói! Các người có phải cùng một hội không?”

Một loạt động tác này của Liêu Thiên Hưng dọa Ông ba Tiêu đứng hình rồi, Quách Vân Long ở dưới chân lại càng sợ hãi tới hồn khỏi xác.

“Không, không, không phải”, Quách Vân Long vội vàng đáp: “Là bọn họ bảo tôi mang người đến đây, tôi chỉ biết đưa người tới, đưa một người họ liền cho tôi một ngàn tệ”.

“Chỉ vì một ngàn tệ sao?”, Liêu Thiên Hưng giận run người: “Cậu nói những idol mạng kia cũng là do ông đưa tới phải không? Căn bản không giải cứu đúng không? Nhưng người đó đều ném Âm Long ăn cả rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui