Cao Thủ Hạ Sơn Ta Là Tiên Nhân
Người như thế, lúc bạn mạnh hơn gã ta, gã ta chỉ là một con chó, nhưng nếu thả gã ta về chỗ cũ, gã ta sẽ là một con sói. Gã ta có căn cơ ở Vụ Châu, lúc nào cũng có thể đến trả thù.
Thái Vĩ Dân không muốn tạo thêm phiền toái cho Lý Dục Thần nữa.
Đương nhiên gã ta sẽ không giết người ở Ngô Đồng Cư, sau khi cảm ơn Mã Sơn liền bảo Hoàng Tam lái xe lại đây, nhét Chu Lợi Quân vào trong cốp xe rồi nghênh ngang rời đi.
Mã Sơn nhìn xe của Hoàng Tam biến mất ở lối ra, anh ta biết Chu Lợi Quân sẽ biến mất mãi mãi, từ nay về sau Vụ Châu cũng sẽ mất đi một bá chủ.
…
Sơn trang Bắc Khê.
Thẩm Minh Xuân nghĩ như thế nào cũng không ra ông ta làm cậu chủ nhà họ Thẩm, con rể nhà họ Lâm, nhưng lại bị bảo vệ ngăn cản ở ngoài cửa.
“Cậu bị mù hay sao, hay là không muốn làm việc nữa? Không biết tôi là ai à?”, Thẩm Minh Xuân cả giận nói.
Bảo vệ thò mặt ra cười ha ha, nói: “Biết chứ, sao tôi lại không biết ông Thẩm được, không phải ông đã phát đạt rồi tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm sao?”
“Cậu…”, Thẩm Minh Xuân vô cùng giận dữ: “Một bảo vệ như cậu có tư cách quan tâm đến chuyện của tôi và nhà họ Lâm ư? Mau cút cho tôi!”
Bảo vệ cũng không tức giận, chỉ là vẫn không nhường đường.
“Ông Thẩm, không phải tôi không cho ông vào, mà là ông cụ Lâm đã lên tiếng, phàm là người đã công khai tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm, từ nay về sau không được bước vào nhà họ Lâm nửa bước”.
Thẩm Minh Xuân vừa nghe là ông cụ lên tiếng liền không dám nổi giận nữa. Ông ta lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Thu Phượng.
“Thu Phượng, là anh, anh…”
Ông ta còn chưa nói xong đã bị Lâm Thu Phượng dập máy.
Thẩm Minh Xuân sững sờ tại chỗ.
Bảo vệ cười hì hì nhìn ông ta: “Ông Thẩm, sao rồi?”
Thẩm Minh Xuân tức giận đến mức suýt nữa hộc máu.
Nhưng ông ta có thể làm gì được chứ?
Người nhà họ Lâm không cho ông ta đi vào, nhà họ Thẩm lại không cho ông ta quay về, Thẩm Bỉnh Nguyên nói nếu người nhà họ Lâm không tha thứ cho ông ta thì sẽ xoá tên ông ta khỏi gia phả nhà họ Thẩm.
Tại sao có thể như vậy chứ?
Thẩm Minh Xuân vừa giận dữ vừa buồn bã.
Đều là Lý Dục Thần!
Nếu không phải do tên nhóc này, mọi chuyện cũng sẽ không biến thành như vậy.
Chỉ là nghĩ đến tia chớp kia, Thẩm Minh Xuân liền không có dũng khí mắng một câu ở trong lòng.
“Thu Phượng à!”
Thẩm Minh Xuân đột nhiên hét lớn một tiếng, dọa bảo vệ hoảng sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...