Cao Thủ Hạ Sơn Ta Là Tiên Nhân
Lời lẽ của Tra Võ Anh nghe như đang khoe khoang sự hùng mạnh của Huyền Hàng Môn, nhưng thực chất ông ta đang ngầm nhắc nhở Lý Dục Thần rằng Lại Sa Sa vẫn còn một người sư huynh tên là Tào Tra Lý đang ở Tiền Đường.
Nếu như Đinh Hương đã bị đưa đến Nam Dương thì chắc chắn thủ phạm là Tào Tra Lý.
Người biết đối nhân xử thế thực sự thì phải như vậy, nói sao cho khéo léo không đắc tội cả hai bên.
Đương nhiên Lý Dục Thần hiểu được điều đó, anh khẽ gật đầu với Tra Võ Anh xem như ngầm đồng ý.
Sau đó, anh lấy điện thoại ra gọi cho Cao Tử Hạng.
Ở Tiền Đường, chỉ có nhà họ Tiền và nhà họ Cao mới đủ khả năng tìm người nhanh nhất, hiệu suất nhất và có thể giữ người đó lại.
Cao Tử Hạng mới vừa nợ anh hai ân tình.
Hơn nữa, nói không chừng tên Tào Tra Lý này còn có liên quan đến chuyện bà Cao trúng cổ.
“Tôi là Lý Dục Thần”.
“Cậu Lý!”, giọng của Cao Tử Hạng truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại, nghe có vẻ ông ta đang khá bất ngờ nhưng cũng rất hào hứng.
“Tôi có việc cần nhờ ông giúp đỡ”.
“Cậu Lý cứ nói đi, chỉ cần tôi giúp được thì tôi sẽ giúp”.
“Giúp tôi tìm một người tên là Tào Tra Lý, người của Đại Mã, có thể tối nay gã sẽ từ Tiền Đường bay đến Đại Mã. Gã ta có dẫn theo một cô gái. Ông hãy tập trung điều tra thông tin của hành khách trên các chuyến bay xuất cảnh, nếu như hai người đó vẫn chưa đi thì ông phải cản lại giúp tôi bằng mọi giá. Còn nếu họ đi rồi thì báo cho tôi biết thông tin chuyến bay. Cẩn thận, tên này biết dùng cổ”.
“Được, cậu Lý cứ yên tâm, tôi sẽ sai người đi ngay. À không, đích thân tôi sẽ đi!”
“Muốn cản sư huynh tôi đấy à? Nằm mơ đi!”, Lại Sa Sa cười khẩy: “Không một ai ở Tiền Đường có thể cản sư huynh tôi đâu, bởi vì không ai dám đắc tội Huyền Hàng Môn cả!”
“Vậy à?”
Lý Dục Thần đặt điện thoại xuống. Có lời hứa của Cao Tử Hạng, anh tin rằng tối thiểu họ sẽ điều tra được hành tung của Tào Tra Lý.
Chỉ cần biết gã ta đang ở đâu thì cho dù phải truy đuổi đến Nam Dương, anh cũng phải giải cứu Đinh Hương ra bằng được.
“Cô khinh thường Tiền Đường, xem thường Huyền Môn Hoa Hạ quá rồi đấy!”, Lý Dục Thần đe dọa: “Còn bây giờ thì tính sổ với cô trước đã”.
“Hừ, tôi đang định tính sổ với anh đây. Nói mau, em trai tôi Lại Sĩ Công đang ở đâu?”
“Cô đang nói đến tên tóc húi cua thích nuôi rắn à?”
“Đúng, là nó đấy!”, Lại Sa Sa nhìn Lý Dục Thần bằng ánh mắt vừa hào hứng vừa mong đợi.
“Chết rồi”, Lý Dục Thần bình tĩnh phán một câu.
Lại Sa Sa nghe mà tái mặt, gương mặt cô ta tràn đầy sự đau khổ xen lẫn phẫn nộ: “Sao lại chết? Ai hại chết nó?”
“Ông ta tự đâm đầu vào chỗ chết, tôi đành phải cho ông ta toại nguyện thôi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...