Cao Thủ Hạ Sơn Ta Là Tiên Nhân
Tôn Quảng Phúc bên cạnh Lâm Nguyệt Nga, mặt không đổi sắc, nói: “Đúng là tôi không giàu có như anh, tôi chỉ là người dạy học. Nhưng ít nhất tôi có khí phách của tôi, sẽ không giống như một số người, thấy lợi quên nghĩa, bề ngoài oai phong, nhưng chỉ là ngọn cỏ đầu tường!”
Vẻ mặt Thẩm Minh Xuân lúc đỏ lúc tái.
Bỗng nghe Viên Quốc Thành cười lớn ha ha nói: “Hay cho câu có khí phách! Tôi sớm đã nghe nói chồng của em tư nghèo đến mức chỉ còn lại bộ xương, hôm nay tôi muốn xem xem, xương của ông rắn đến mức nào!”
Ông ta vung tay, đám tay chân nhà họ Viên mà ông ta đưa đến liền xông lên.
“Nếu đau thì kêu một tiếng”, Viên Quốc Thành bày ra bộ mặt cười chân thành: “Ông cầu xin tôi một tiếng, hoặc là học tiếng chó sủa, tôi sẽ cho người dừng tay!”
Binh binh binh…
Đám tay chân tay đấm chân đá.
Tôn Quảng Phúc mặt đầy máu, mặt bị đánh đến biến dạng.
Nhưng ông ta vẫn cắn chặt răng, không kêu một tiếng.
“Quảng Phúc!”
Lâm Nguyệt Nga nhìn chồng mình Tôn Quảng Phúc bị đám người vây đánh, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Nhưng bà ta không rơi một giọt nước mắt.
Bà ta biết, lúc này, nếu bà ta tỏ ra yếu đuối, thì là bất kính với chồng mình.
Sự kiêu ngạo của người dạy học, đâu phải nắm đấm của mấy tên lưu mạnh có thể khuất phục.
Thuộc hạ thì thầm bên tai Viên Quốc Thành: “Còn đánh nữa có thể sẽ đánh chết đấy”.
Viên Quốc Thành không quan tâm đến mạng của Tôn Quảng Phúc, nhưng hôm nay là đến giúp Lâm Lai Phong lập uy, không cần thiết đánh chết người, liền bảo thuộc hạ dừng tay.
Tôn Quảng Phúc bị đánh đến thở thoi thóp.
Lâm Nguyệt Nga xông đến, ôm lấy chồng của mình, nước mắt rưng rưng trong khoang mắt, cố gắng nhịn không để rơi xuống.
Đôi mắt của Tôn Quảng Phúc mở ra đường khe, nhìn bà xã, khuôn mặt sưng tím nở nụ cười: “Bà xã, anh không giàu có, nhưng anh… anh không làm mất mặt em và nhà họ Lâm”.
Cuối cùng nước mắt của Lâm Nguyệt Nga không nhịn được rơi xuống, rớt lên khuôn mặt của Tôn Quảng Phúc, hòa lẫn với máu của ông ta.
Thẩm Minh Xuân chậm rãi bước đến bên cạnh Lâm Lai Phong, đưa tay ra nói: “Anh Lai Phong, chúc mừng anh, trở thành gia chủ nhà họ Lâm”.
Lâm Lai Phong cười ha ha, chắp tay với ông ta: “Việc hợp tác giữa chúng tôi và nhà họ Thẩm vẫn tiếp tục”.
Viên Quốc Thành cũng nói: “Nhà họ Viên cũng có ý hợp tác với nhà họ Thẩm”.
Thẩm Minh Xuân vui mừng, cải thiện quan hệ với nhà họ Viên, sau này địa vị của mình ở nhà họ Thẩm nhất định sẽ ngày càng cao.
Lâm Thu Phượng nhìn sang anh cả Lâm Thu Thanh với khuôn mặt đau lòng, cuối cùng vẫn đi về phía chồng.
Lúc này, bên cạnh Lâm Thu Thanh đã không còn mấy người.
Hoạn nạn mới biết lòng người, ngay cả em ruột cũng rời khỏi mình mà đi.
Lâm Thu Thanh thở dài một tiếng, trong lòng vô cùng đau buồn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...