Cao Thủ Hạ Sơn Ta Là Tiên Nhân

Lý Dục Thần cũng không nói ra.

Nếu là vấn đề bên trong, thì bên ngoài có dùng sức mạnh để độ kiếp cũng chỉ che giấu đi vấn đề vốn tồn tại, một khi nó bùng nổ thì mọi thứ sẽ trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Thế nên rất nhiều người đi mời hòa thượng, đạo sĩ hay thậm chí là thần bà cầu phúc, nhưng cũng chỉ công cốc mà thôi.

Vấn đề của chính bản thân còn chưa giải quyết được, cứ muốn mượn sức mạnh bên ngoài sẽ dễ rơi vào bàng môn tà đạo, thậm chí là tẩu hỏa nhập ma, dẫn lửa thiêu thân.

Dù sao thì, Lâm Mộng Đình cũng có bùa hộ mệnh, ắt hẳn sẽ không sao.



Sân bay quốc tế Thân Châu.

Chuyến bay quốc tế từ thủ đô Đông Doanh đến Thân Châu đáp xuống.


Một thanh niên từ trên máy bay bước xuống, tầm hơn hai mươi, mặt mũi sáng sủa, mắt ngọc mày ngài, chỉ là phần mi tâm hơi tối.

Xuống khỏi máy bay, không rõ là gió sân bay quá lớn hay là do thói quen, cậu ta kéo mũ xuống, nắm chặt áo, vùi mặt mình trong mũ áo.

Mà trong nháy mắt, người đó như chợt biến mất trong dòng người, xung quanh không có một ai chú ý đến sự xuất hiện của người đó.

Ở khu vực chờ của sân bay, Lâm Lai Phong đang lo lắng chờ đợi.

Nhìn đám người không ngừng đi từ trong ra, Lâm Lai Phong nhìn đồng hồ, lẩm bẩm: “Là chuyến này mà, sao mọi người đều ra hết rồi mà Thiếu Bình vẫn chưa ra vậy?”

Khi ông ta bắt đầu mất kiên nhẫn, thì có người vỗ vai.

“Bố!”, Lâm Thiếu Bình đứng sau lưng ông ta.

“Thiếu Bình!”, Lâm Lai Phong lắp bắp hoảng hốt: “Bố không thấy con, con ra đây từ khi nào vậy?”


Lâm Thiếu Bình mỉm cười: “Nếu cho bố thấy thì nhẫn thuật đó con học cũng như không rồi. Lần này ngay cả vé máy bay con cũng chẳng mua, vẫn nghênh ngang ngồi máy bay về đấy thôi”.

Lâm Lai Phong thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Bố biết con lợi hại đến mức nào mà, sao thế, lần này về nước sẽ không đi nữa chứ?”

Lâm Thiếu Bình nói: “Một người anh của con xảy ra chuyện trong nước, con nhận lệnh trở về điều tra, điều tra rõ hết rồi thì có lẽ phải quay về”.

Lâm Lai Phong có chút thất vọng, thở dài nói: “Về cũng tốt rồi”.

Lâm Thiếu Bình nhìn xung quanh, hỏi: “Anh cả đâu?”

Lâm Lai Phong mặt đầy buồn bã: “Anh con bị người ta đánh gãy chân, đang ở nhà nghỉ ngơi, không ra ngoài được”.

Sắc mặt Lâm Thiếu Bình chợt đổi: “Ai làm?”

“Kể ra rất dài dòng”, Lâm Lai Phong nói: “Đi, về nhà đã rồi kể cho con nghe sau”.

Về đến biệt viện nhà họ Lâm, nghe Lâm Lai Phong và Lâm Thiếu Hằng ngồi trên xe lăn kể lại những chuyện đã trải qua.

Lâm Thiếu Bình bình tĩnh, siết chặt nắm đấm, ánh mắt ẩn chứa sát khí: “Lý Dục Thần! Con muốn nó phải chết! Cả lão già chết dẫm Lâm Thượng Nghĩa nữa, không ngờ lại đuổi mọi người ra khỏi nhà, ông ta sẽ phải trả giá rất đắt…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui