Cao Thủ Hạ Sơn Ta Là Tiên Nhân

Còn có một ông lão trông cực kỳ uy nghiêm mặc đồ thời Đường chắp tay sau lưng đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén như ưng.

Mà bảo vệ khách sạn và nhân viên công tác lại vây quanh họ, chẳng biết nên làm thế nào bây giờ.

“Mẹ, rốt cuộc thằng nhóc kia giẫm phải vận gì vậy!”, Chu Húc tức giận hỏi: “Anh Trương, giờ làm sao?”

Trương Nhất Bình hít sâu một hơi, anh ta biết nhất định phải cúi đầu xin lỗi.

Dù không nuốt nổi cục tức này cũng phải nhịn.

Đắc tội Trần Văn Học cũng không phải chỉ đắc tội một mình nhà họ Trần, mà còn đắc tội những ông lớn đến bàn chuyện làm ăn với họ trong ngày hôm nay.

Trương Nhất Bình đi đến bên cạnh bồn hoa, cố gắng rặn ra một nụ cười, khom lưng nói: “Cậu Trần, các vị, khách sạn chúng tôi đã riêng chuẩn bị một bữa tiệc đặc biệt, lát nữa sẽ bắt đầu, mời mọi người lên phòng đãi khách quý ngồi”.

Trần Văn Học ngó Lý Dục Thần, thấy anh còn chẳng thèm ngước mắt lên thì lập tức đoán được chuyện gì xảy ra, không khỏi tò mò ngẩng đầu lên nhìn về phía Trương Nhất Bình.


Anh ta muốn xem thử rốt cuộc là ai ngu như vậy, thế mà lại ngăn một nhân vật như Lý Dục Thần ở ngoài cửa khách sạn.

Trương Nhất Bình nhìn nụ cười không mấy ý tốt trên mặt Trần Văn Học thì không khỏi căng thẳng đến toát mồ hôi.

“Cậu Trần, cậu…”, Trương Nhất Bình cảm giác môi mình như bị keo 502 dính chặt đến nỗi không tài nào mở miệng nổi: “Cậu… cậu Lý, nơi này gió lớn, hai người vẫn nên lên lầu ngồi đi!”

Lý Dục Thần cuối cùng cũng ngẳng đầu lên nhìn thoáng qua mặt ngoài bóng loáng của khách sạn.

Ánh tà dương chiếu lên mặt kính thủy tinh bên ngoài khách sạn khiến nó lấp lánh một luồng ánh sáng xinh đẹp.

“Khách sạn năm sao cơ đấy, ban nãy hình như có người không cho tôi vào mà!”

Trương Nhất Bình đỏ mặt nói: “Thật sự xin lỗi cậu, cậu Lý, tôi không biết cậu quen cậu Trần, còn tưởng rằng…”

“Tôi cảm thấy nơi này rất tốt”, Lý Dục Thần ngắt lời anh ta: “Anh Trần, anh thấy sao?”


Trần Văn Học hùa theo nói: “Cực tốt! Chỉ cần anh Lý nói tốt thì chắc chắn là tốt”.

Trương Nhất Bình sửng sốt.

Anh Lý?

Cậu Trần của Thân Châu thế mà gọi anh là anh Lý!

Anh ta chính là người ngay cả gia chủ nhà họ Lâm còn không nể mặt, Thẩm Minh Xuân của nhà họ Thẩm đến cũng chẳng thèm gặp đó!

Lý Dục Thần chẳng phải chỉ là một nhân viên trong một quán ăn nhỏ thôi à? Khi nào thì thành “Anh Lý” thế?

Đã có người báo cho Trương Đông Hằng – chủ tịch của khách sạn Hải Châu.

“Sao lại trở nên như vậy chứ?”

Trương Đông Hằng nghe chuyện thì tức tới mức giậm chân.

Tiếp đón cậu ba của nhà họ Trần ở Thân Châu là chuyện quan trọng biết bao nhiêu!

Khách sạn 5 sao ở thành phố Hòa cũng không chỉ có một mình Hải Châu, xét về cấp bậc và địa vị thì Hải Châu cũng chẳng phải đứng đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui