Cao Thủ Hạ Sơn Ta Là Tiên Nhân
Lý Dục Thần đưa Đinh Hương về nhà rồi đi đến quán bar.
Bây giờ Mã Sơn đã là quản lý cấp cao của quán bar Lam Sơn, còn có văn phòng riêng.
Mã Sơn dẫn Lý Dục Thần vào văn phòng, nói: “Lát nữa chị Na sẽ tới, em ngồi xuống trước đi”.
Lý Dục Thần hỏi anh ta: “Đã tìm được nhà chưa?”
Mã Sơn nói: “Sao nhanh vậy được chứ? Yêu cầu của em hơi cao, cần sân rộng, cần riêng tư, mấy yêu cầu này chỉ có khu nhà giàu mới đáp ứng được. Nhưng nhà ở khu nhà giàu chỉ dễ mua chứ không dễ thuê. Có điều hôm nay anh cũng tìm được một căn nhà không tồi, đáp ứng yêu cầu về mọi mặt, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà ngôi nhà đó hơi tà môn”.
“Tà môn như thế nào?”
Mã Sơn gãi đầu nói: “Anh cũng không biết nữa, dù sao vừa vào nhà liền cảm thấy trong nhà rất lạnh. Thời tiết rất nóng, trong nhà đón nắng, lại thông gió tốt nhưng bên trong lại lạnh. Người môi giới dẫn anh đi xem nhà cứ ấp úng, hỏi cái gì cũng không biết, cho nên anh liền biết căn nhà đó có vấn đề. Sau đó anh mới hù dọa một chút thì người đó mới chịu nói thật rằng trong căn nhà đó từng có người chết, hơn nữa không chỉ có một người”.
“Ồ?”, Lý Dục Thần cau mày: “Người chết như thế nào?”
“Cụ thể thế nào thì anh cũng không rõ, nhưng trong nhà đã lâu không có người ở, đã đổi bao nhiêu người môi giới cũng không bán được”.
“Chủ cho thuê nhà đang ở đâu?”
“Hình như đang ở nước ngoài”.
Lúc này, cửa văn phòng mở ra, Chu Na từ bên ngoài đi vào.
“Sao, 2 người muốn thuê một ngôi nhà sao?”
“Đúng vậy, em muốn thuê một căn biệt thự có sân lớn và riêng tư, chị Na có căn nào để giới thiệu không?”, Mã Sơn hỏi.
“Để tôi giúp 2 người hỏi thăm”, Chu Na nói.
Biết Chu Na có mối quan hệ rộng rãi, Lý Dục Thần nói: “Vậy cảm ơn chị Na trước”.
Chu Na cười nói: “Sao cậu lại khách sáo với tôi thế? Dục Thần, cầu có còn nhớ Hồng Thiên Thành, người đã bị cậu đánh bại trong quán bar lần trước không?”
“Vẫn còn nhớ, chưởng môn nam phái Thái Cực thành phố Hòa”, Lý Dục Thần nói.
Chu Na nói: “Chú Minh nhờ tôi nhắc nhở cậu rằng sư phụ của ông ta đã tới, cậu phải cẩn thận một chút”.
Lý Dục Thần nghĩ đến Vương Tông Sinh mà anh đã gặp trong quán cơm ngày hôm nay.
Xem ra chính là kẻ đó.
“Chú Minh nói rằng người đến là một cao thủ thật sự, nam phái Thái Cực cùng nhà họ Phùng có quan hệ sâu xa cho nên ông ta không tiện nhúng tay vào, ông ta bảo tôi hỏi cậu…”, Chu Na thận trọng nói: “Cậu có muốn tránh đi không?”
Lý Dục Thần cười nói: “Không cần”.
Lâm Thượng Nghĩa đi trên con đường rợp bóng cây trong biệt thự, cảm thấy rất sảng khoái.
“Thiền Minh, tôi cảm thấy giống như mình đã trẻ lại”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...