Cao Thủ Hạ Sơn Ta Là Tiên Nhân
Lâm Mộng Đình vui vẻ trong lòng, nói nhỏ: “Ý của ông nội là muốn anh cùng tham gia cuộc họp gia đình đó! Bây giờ anh vẫn chưa phải là người nhà họ Lâm, chỉ có dùng cách này thì mới có thể giúp anh danh chính ngôn thuận bước vào từ đường!”
Từ đường của nhà họ Lâm nằm ở góc phía tây nam của khu biệt thự sơn trang Bắc Khê, có một ngôi nhà riêng biệt ở đó, hoàn toàn được xây dựng dựa theo tông miếu của gia tộc thời cổ đại.
Bên trong từ đường rất lớn, ngoài chính điện là nơi thờ cúng tổ tiên thì còn có sảnh tiếp khách và phòng họp.
Lâm Thượng Nghĩa đang nằm trên chiếc ghế mây trong phòng khách, đôi mắt hơi khép hờ.
Lý Dục Thần ngồi ở một bên, ngón tay đặt lên mạch của ông cụ Lâm.
Khí cơ của Lâm Thượng Nghĩa tương đối ổn định, sau khi được chân khí tiếp mệnh, các triệu chứng bệnh tật cũng đều giảm xuống, nhưng hồn phách vẫn suy yếu như cũ.
Có thể thấy rằng kẻ thi triển vu thuật “Đinh Đầu Tiễn Thư” vẫn chưa chịu buông tha.
Nếu như không tìm thấy kẻ đó thì trong vòng 3 ngày nữa Lâm Thượng Nghĩa vẫn sẽ chết.
Lý Dục Thần biết điều này rất rõ.
Một luồng chân khí tiến vào trong cơ thể, Lâm Thượng Nghĩa chậm rãi mở mắt ra.
Ông cụ thở ra một hơi:
“Thoải mái quá! Xem ra lão già như tôi còn có thể sống được lâu thêm mấy ngày”.
Lý Dục Thần cười nói: “Thân thể của ông không có vấn đề gì, nội tình rất tốt, nếu như không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn thì sống qua trăm tuổi cũng không thành vấn đề”.
Lâm Thượng Nghĩa cười lớn: “Cảm ơn những lời tốt đẹp của cậu. Tôi đã hơn 80 tuổi rồi, có sống đến trăm tuổi hay không cũng không quan trọng. Trăm tuổi cũng có cái lo của trăm tuổi, sống thêm mấy năm cũng chỉ là mấy năm bi ai, bây giờ tôi chỉ muốn lo liệu hậu sự của mình cho tốt, không muốn sau khi ra đi trong nhà lại có thêm nhiễu loạn gì”.
Lý Dục Thần không tiếp lời.
Anh không hiểu chuyện của nhà họ Lâm, can thiệp vào cũng không tiện.
Nhưng ông cụ dường như không nghĩ vậy.
“Dục Thần, cháu trai của tôi là đứa thiếu hiểu biết, thiếu giáo dục từ khi còn nhỏ. Cậu xem như nể mặt tôi mà đừng so đo với nó. Lai Phong là con trai của anh trai tôi, năm xưa nhà họ Lâm gặp phải đại nạn, nếu không có anh trai thì khi đó tôi cũng đã chết rồi”.
Lý Dục Thần biết ý của ông lão nên nói: “Cháu không để bụng chuyện Lâm Thiếu Hằng, nhưng nếu bọn họ lại giở trò với cháu lần nữa thì cháu cũng không dám cam đoan điều gì với ông đâu”.
Lâm Thượng Nghĩa gật đầu thở dài: “Được rồi, nếu bọn chúng lại làm bậy thì tôi cũng không thể bảo vệ được nữa. Các người đến phòng họp đợi tôi trước, tôi sẽ đến sau khi nói xong vài câu với Thiền Minh”.
Phòng họp gia tộc nằm trên tầng hai của từ đường, khi Lý Dục Thần bước vào thì đã chật kín người.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Lý Dục Thần, bắt đầu xì xào bàn tán.
Nhìn thấy anh đi cùng Lâm Mộng Đình, những người chưa từng nhìn thấy anh cũng sẽ đoán rằng đây là con rể mới của nhà họ Lâm do ông cụ Lâm chỉ định.
Chỉ có điều bọn họ không ngờ rằng Lâm Mộng Đình lại thẳng thừng đưa anh vào từ đường của nhà họ Lâm.
Theo quy định của nhà họ Lâm, con dâu hoặc con rể chỉ có tư cách tham gia cuộc họp gia đình cấp bậc này sau khi họ chính thức kết hôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...