Cao Thủ Hạ Sơn Ta Là Tiên Nhân
Thẩm Minh Xuân nói: “Nếu chỉ đối phó Dục Thần thôi thì cũng không có gì, cùng lắm là không đến Tiền Đường. Chỉ sợ nhà họ Viên coi đây là cái cớ, dùng sức mạnh của gia tộc đối phó chúng ta thôi”.
“Chắc không đến nỗi đó đâu, anh rể cũng chẳng phải người quan trọng nhất trong nhà họ Viên, chẳng đến mức vì chút chuyện đó mà dùng đến sức mạnh của gia tộc”.
“Vậy cũng chưa chắc. Thực ra, nhà họ Viên đã vươn tay đến thành phố Hòa từ lâu rồi, chỉ ngại nhà họ Lâm chúng ta là thông gia nên không thể cạnh tranh, cũng không tiện hợp tác với đối thủ của chúng ta. Lần này, vừa hay để họ lấy cớ tiến vào thành phố Hòa. Nếu bắt tay với hai nhà Triệu và Phùng nữa thì nhà họ Lâm nguy thổ!”
Thẩm Minh Xuân hiểu rõ tình hình trên thương trường nên nói cũng rành mạch đâu ra đấy.
“Thậm chí, tôi còn nghi chị cả đến đây quậy là vì bị anh rể giật giây!”, Thẩm Minh Xuân nói.
“Cái gì?”
Mọi người hoảng sợ, cảm thấy ông ta nói hết sức có lý.
“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?”
Nghiêm Tuệ Mẫn nhớ tới việc gần đây chồng mình gặp trắc trở đủ mọi điều trong làm ăn, sức khỏe của bố lại yếu, nếu nhà họ Viên lại đến thành phố Hòa kiếm chuyện thì đúng là nhà đã dột còn gặp mưa rào.
“Chị dâu, theo em thấy, giờ cách duy nhất là tạm thời khiến Dục Thần rời khỏi nhà họ Lâm, tìm một chỗ trốn. Chẳng phải chị vừa bảo là ra nước ngoài à, em thấy vậy cũng tốt”, Lâm Thu Phượng nói.
Nghiêm Tuệ Mẫn gật đầu: “Cũng được, vậy để hai đứa nhỏ ra nước ngoài đi”.
“Mẹ, vậy cũng nóng vội quá rồi? Con đang học ở đại học Nam Giang mà”, Lâm Mộng Đình nói.
“Con biết cái gì? Đây là vì tốt cho các con!”, Nghiêm Tuệ Mẫn khuyên bảo hết nước hết cái.
Lý Dục Thần nghe mà cạn lời, cái gia đình này tự quyết định cả nửa ngày giống như anh không có mặt ở đây vậy.
“Mấy người cứ từ từ bàn bạc đi”.
Anh đứng lên, cũng không quan tâm người khác có ý kiến gì mà đi thẳng ra ngoài.
Người nhà họ Lâm nhìn mà cau mày.
“Hừ, đúng là không hiểu lòng tốt của người khác!”, Lâm Thu Phượng vô cùng khó chịu nói.
Nghiêm Tuệ Mẫn nói đỡ cho Lý Dục Thần: “Hoàn cảnh sống của Dục Thần từ nhỏ đã khác chúng ta, mọi người đừng để trong lòng làm gì”.
“Gì mà hoàn cảnh khác nhau, mất lịch sự chính là mất lịch sự. Mất lịch sự thì thôi, còn không có não. Cậu cho rằng ban nãy chị cả thật sự không dám làm gì cậu à? Đó là vì cậu đang ở trong căn nhà này, là con rể tương lai của nhà họ Lâm. Rời khỏi đây thì cậu chẳng là cái gì hết”.
Lâm Thu Phượng nhìn Lý Dục Thần với vẻ thương hại.
“Tôi thật sự không biết ban nãy cậu đào đâu ra can đảm mà dám lấy tiền ném vào mặt chị cả, đắc tội nhà họ Viên ở Tiền Đường thì cậu chỉ có trốn ở đây mới bảo vệ nổi cái mạng mình mà thôi”.
“Thu Phượng!”, Lâm Thu Thanh quát bà ta: “Đừng nói lung tung”.
“Anh, em cũng vì tốt cho mọi người thôi. Cậu ta là vai con vai cháu, em là bậc cô chú nói mấy câu cũng không được? Hơn nữa, chẳng phải còn chưa làm rể chính thức à”.
Lý Dục Thần cười, vẫn không dừng chân lại: “Cảm ơn lòng tốt của mấy người, tôi không cần ai tới bảo vệ cả, mấy người cũng chẳng bảo vệ được tôi. Còn về nhà họ Viên, tôi đây vẫn chưa coi họ là cái đinh gì”.
Anh cũng không quay đầu lại đi thẳng một mạch ra ngoài.
Lâm Thu Phượng sửng sốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...