Cao Thủ Hạ Sơn Ta Là Tiên Nhân
Bà ta không nhịn nổi thét lên chói tai như bị điên.
Ngay cả ông chồng Viên Quốc Thành của bà ta cũng hoảng sợ.
“Vợ ơi, em không sao chứ?”
“Em muốn giết cậu ta!”
Viên Quốc Thành cau mày.
Viên Quốc Thành cũng không coi Lý Dục Thần là cái đinh gì, thậm chí còn coi khinh Lâm Thu Thanh, nhưng dù sao nơi này cũng là thành phố Hòa.
Ông cụ Lâm vẫn còn sống.
Ông ta giơ tay chỉ vào Lâm Thu Thanh, lại chỉ vào Lý Dục Thần: “Thằng oắt con, mày giỏi lắm!”
Sau đó, Viên Quốc Thành bèn dìu Lâm Lai Nghi đi ra ngoài.
Lý Dục Thần cũng không để ý, xoay người trở về sô pha rồi ngồi xuống giống như ban nãy, coi như chẳng xảy ra chuyện gì hết.
Trong phòng khách im lặng mất mây giây.
Tiếp theo, Nghiêm Tuệ Mẫn mới mặt mày lo lắng nói: “Ây da, vậy giờ phải làm sao đây? Chị cả chị ấy…”
Lâm Thu Thanh cũng cau mày nhưng vẫn an ủi: “Không sao đâu, chị cả đang nổi nóng, hết giận là ổn thôi”.
Cô út Lâm Thu Phượng bĩu môi: “Hừ, đâu phải anh không biết chị cả là loại người nào, chị ấy có bao giờ bị bẽ mặt như vậy? Với cá tính của chị ấy, nếu không phải bố còn sống thì chắc hôm nay đã trực tiếp xé cháu rể rồi, anh tin không? Haiz, chú rể mới của tôi ơi, cậu nói xem cậu cương với chị ấy làm gì, chị ấy chính là một mụ dì ghẻ!”
Thẩm Minh Xuân ngồi cạnh nhắc nhở: “Tiểu Phượng, đừng nói bậy”.
“Chị cả nói được là làm được, chị ấy nói muốn cháu rể chết thì chắc chắn sẽ làm thế. Bố cùng lắm có thể chèn ép khiến chị ấy không dám ra tay ở trong nhà thôi, còn ra ngoài thì chẳng ai quản được chị ta”.
“Vậy phải làm sao mới tốt đây?”, Nghiêm Tuệ Mẫn lo lắng nói.
Mọi người đều trầm ngâm không nghĩ ra được cách nào hay.
Trái lại, cô tư Lâm Nguyệt Nga lại nói: “Binh đến tướng chặn, nước lên bờ ngăn, mấy người sợ chị ta như vậy làm gì. Còn chẳng phải là ỷ vào thế lực nhà họ Viên sao, lẽ nào nhà họ Lâm sẽ sợ họ?”
Lâm Thu Phượng trợn trắng mắt: “Chị tư nói nghe nhẹ nhàng ghê, chị có biết thế lực nhà họ Viên ở Tiền Đường lớn thế nào không? Ngoài nhà họ Tiền và họ Cao ra thì ai dám trở mặt với họ? Họ muốn đối phó Dục Thần thì có gì khó khăn đâu. Theo tôi, cần phải nghĩ cách chứ không sẽ thiệt thòi lớn đó”.
Người nhà họ Lâm bắt đầu anh một câu tôi một câu nghĩ cách cho Lý Dục Thần, làm cách nào để tránh khỏi sự trả thù của Lâm Lai Nghi và Viên Quốc Thành.
Lâm Mộng Đình không nghe nổi nữa nói: “Mẹ, cô, sao mọi người nói như kiểu đó là chuyện của một mình Dục Thần vậy. Anh ấy rõ ràng là vì nhà chúng ta mới đắc tội cô cả”.
“Thế nên chẳng phải chúng ta đang nghĩ cách cho cậu ta đấy à!”, Lâm Thu Phượng nói: “Ban nãy cậu ta kích động quá, lấy tiền ném vào mặt chị cả con làm gì, để chị ấy trút giận chẳng phải xong rồi à. Giờ hay rồi, đắc tội nhà họ Viên, chúng ta thì không sao nhưng con còn phải đến Tiền Đường đi học mà”.
Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Hay là ra ngoài nước ngoài đi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...