Cao Thủ Hạ Sơn Ta Là Tiên Nhân

“Ông hai!”

Người kinh hãi không chỉ có ông ta mà còn có Lâm Thiếu Hằng và Lâm Mộng Đình.

Hai người gần như đồng loạt thốt lên: “Ông hai!”

Sự khác biệt chính là trong khi Lâm Mộng Đình đầy bất ngờ vui sướng thì Lâm Thiếu Hằng lại kinh hãi sợ sệt.

Người đến là Lâm Thiền Minh, người luôn bên cạnh Lâm Thượng Nghĩa nhiều năm nay.

Lúc này, Lâm Lai Phong vừa đi đến bên đường, chuẩn bị lên xe, vừa nghe thấy thanh âm thì trong lòng liền vô cùng chấn động.

Mặc dù Lâm Thiền Minh không phải thật sự là người nhà họ Lâm, nhưng ông ấy là người mà Lâm Thượng Nghĩa tin tưởng nhất, cũng là người duy nhất khiến Lâm Lai Phong cảm thấy sợ hãi.

Cửa xe đã mở sẵn.


Lâm Lai Phong đứng bên cạnh cửa xe, không lên xe cũng không quay lại, nhất thời luống cuống không biết nên làm gì.

Gió đêm mùa hè có chút lạnh, thậm chí còn lạnh hơn cái lạnh cuối thu.

Đứng như vậy chỉ trong vài chục giây, Lâm Lai Phong lại cảm thấy như vài thập niên đã trôi qua.

Biết bản thân phải đối mặt, trong đầu ông ta nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đối phó, sau đó quay đầu lại.

“Chú hai!”, Lâm Lai Phong đi tới trước mặt Lâm Thiền Minh hỏi: “Sao chú lại đến đây?”

“Nếu như tôi không đến thì cục diện đêm nay cậu định tính toán thế nào?”

Giọng nói của Lâm Thiền Minh không lớn, nét mặt cũng vô cùng bình tĩnh, nhưng Lâm Lai Phong lại cảm thấy một cảm giác bị áp bức vô hình rất lớn.


“Chú hai, chỉ là đám con nít cãi nhau mà thôi, không có gì nghiêm trọng”.

“Cãi nhau?”, Lâm Thiền Minh liếc nhìn Dương Tử Hoa: “Cãi nhau kiểu gì mà thế này? Ngay cả súng cũng đã rút ra rồi”.

“Chú hai, chính là bởi vì náo loạn đã đi quá xa cho nên cháu mới bảo Tử Hoa tới dạy dỗ bọn chúng một chút”, Lâm Lai Phong nói.

Lâm Thiền Minh quay lại hỏi Lâm Mộng Đình: “Mộng Đình, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Lâm Mộng Đình kể lại đại khái về những chuyện đã xảy ra.

Cô ấy kể chuyện rất uyển chuyển, không nói ra những điều vô liêm sỉ mà Lâm Thiếu Hằng đã nói, nhưng chỉ như vậy thì cũng đã khiến cho Lâm Thiền Minh cau mày rồi.

Cái cau mày đó khiến cho Lâm Thiếu Hằng vô cùng sợ hãi.

“Ông hai, đừng nghe cô ta nói bậy, hoàn toàn không phải như vậy đâu. Là do nó, do Lý Dục Thần đánh gãy chân của cháu trước, sau đó cháu mới đánh trả”.

Lâm Lai Phong nói: “Đúng vậy chú hai, vốn cháu cũng không muốn nhiều lời xen vào. Cậu ta là cháu rể được ông cụ tự tay lựa chọn, cậu ta cũng vừa chữa khỏi bệnh cho ông cụ, cho nên dù thế nào đi chăng nữa thì cháu cũng nên nể mặt. Nhưng chú nhìn xem, Thiếu Hằng đã làm sai chuyện gì chứ, cùng lắm chỉ có chút hỗn xược, điều đó ai cũng biết. Cậu ta đánh Thiếu Hằng ra nông nỗi này, chú nói xem, cháu phải làm thế nào đây?”

“Ý của cậu là lúc nãy Mộng Đình đã lừa tôi sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui