Lâm Thiền Minh lắc đầu: “Ông chủ đối xử rất tốt với tôi, Thiền Minh sẵn lòng đi theo ông chủ, nhất định không thay lòng!”
“Ha ha, cậu nghĩ xa quá rồi”, Lâm Thượng Nghĩa cười to: “Tôi đã từng tuổi này, sớm muộn gì cũng phải đi, tôi đi rồi cậu còn đi theo kiểu gì”.
“Ông chủ…”
Lâm Thượng Nghĩa xua tay ngăn cản Lâm Thiền Minh nói tiếp: “Hai chúng ta không phải người ngoài, đừng nói mấy lời sáo rỗng kia. Con người cuối cùng cũng phải chết, có gì phải kiêng dè. Mấy năm trước tôi mua một hòn đảo nhỏ ở biển Hoa Đông, đã khai thác gần xong rồi. Tôi biết cậu không muốn sống cùng với người đời, không bằng đến biển Hoa Đông làm một chủ đảo Đào Hoa, thế thế nào?”
Lâm Thiền Minh vội đáp: “Cảm ơn ông chủ”.
. Truyện Đông Phương
“Đừng vội cảm ơn tôi”, Lâm Thượng Nghĩa nói: “Tôi còn muốn nhờ cậu giúp một chuyện”.
“Ông chủ nói đi ạ”.
“Tai hoạ của nhà họ Lâm vào hai mươi mấy năm trước, đến nay tôi nhớ lại vẫn còn thấy sợ hãi. Nhà họ Lâm bây giờ trông như mặt trời ban trưa, nhưng lại loạn trong giặc ngoài, cái gì cũng có. Một khi tôi chết e rằng những chuyện này sẽ cùng nhau xuất hiện, tôi muốn nhờ cậu giúp, trong vòng ba năm sau khi tôi chết, cậu phải bảo vệ an toàn cho người đời sau của nhà họ Lâm”.
“Ông chủ yên tâm, đây vốn là chuyện mà tôi phải làm”.
“Còn có một chuyện nữa, có một người tên Lý Dục Thần…” Lâm Thượng Nghĩa thoáng khựng lại, xoay người nói: “Đi thôi, trở về tôi sẽ nói rõ với cậu chuyện này”.
Hai người đi về, lúc đến khu biệt thự, bảo vệ thấy ông cụ trở về thì cúi người chào hỏi: “Hôm nay ông chủ về sớm thế ạ?”
Lâm Thượng Nghĩa trước giờ luôn rất hiền lành với người làm: “Già rồi không đi nổi nữa”.
Bảo vệ nói: “Ông cụ Lâm đối xử tốt với những người làm và thân thích nghèo khó đều tốt như thế, là một người tốt bụng, từ nhỏ mẹ cháu đã nói với cháu người tốt đều có thể sống lâu trăm tuổi”.
Lâm Thượng Nghĩa cười to: “Làm gì có chuyện sống lâu trăm tuổi, cậu có nịnh bợ đến mấy cũng không thể thay đổi được số phận của con ngựa già là tôi đâu”.
Ông cụ chợt nhớ đến điều gì nên nghiêng đầu hỏi bảo vệ: “Khi nãy cậu nói thân thích nghèo gì cơ?”
Bảo vệ đáp: “Không phải rất hay có người nghèo đến chỗ chúng ta nói là người thân sao, ông còn dặn dò chúng cháu phải khách sáo với bọn họ, ông quên rồi à? Không phải hôm nay còn có một đạo sĩ nhỏ đến ạ”.
Lâm Thượng Nghĩa rất vui vẻ vỗ vai bảo vệ: “Cậu làm đúng lắm, người nghèo không thể không có chí hướng, người giàu không thể quên đi cội nguồn. Phải hành thiện tích đức nhiều hơn, qua ba đời nữa, con cháu của cậu cũng sẽ vô cùng giàu có”.
Bảo vệ cười ngây ngô: “Không dám nghĩ đến chuyện vô cùng giàu có, có chút tiền là được rồi ạ, hì hì”.
Lâm Thượng Nghĩa đang muốn đi thì lại nghĩ đến điều gì, ông cụ thoáng sửng sốt rồi xoay người lại hỏi: “Đạo sĩ nhỏ cậu vừa mới nhắc tới là ai?”
Bảo vệ đáp: “Hôm nay có một chàng trai trẻ ăn mặc giống đạo sĩ nói là muốn tìm ông, là người thân của ông, hình như tên là Lý cái gì đó Thần”.
“Cậu nói người đó tên gì?”, nụ cười trên mặt Lâm Thượng Nghĩa biến mất, ông hỏi với vẻ nghiêm túc.
Bảo vệ không biết vì sao Lâm Thượng Nghĩa lại đột nhiên không vui, anh ta sợ hết cả hồn: “Cậu ta tên… tên là Lý… Dục… Thần, đúng rồi, tên là Lý Dục Thần, Quản gia Lạc là người tiếp đón cậu ta”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...