“Nhữ An, cậu muốn làm gia chủ thì làm đi, dù thế nào cậu cũng là con cháu nhà họ Na, đó đều là thân nhân trưởng bối của cậu mà!”
“Bọn họ có coi tôi là người thân à?”
Na Nhữ An cười khẩy, làm động tác xé thật mạnh, kéo cái bóng của ông lão từ dưới mặt đất lên không trung, biến nó thành hư ảnh độc lập không bị ảnh hưởng bởi ánh sáng. .
Khi cái bóng thoát khỏi cơ thể ông lão, ánh sáng trong đôi mắt trợn trừng đầy hoảng sợ của ông ta dần dần biến mất, cơ thể mềm oặt ngã lăn xuống đất.
“Chú mười ba!”
Na Hy Nghiêu đau đớn.
“Na Nhữ An! Đồ độc ác!” Na Hy Nghiêu lớn tiếng quát: “Tôi biết cậu có dã tâm, vốn dĩ tôi còn muốn ủng hộ cậu, dù sao cậu cũng có bản lĩnh. Trong tứ đại gia tộc ở thủ đô, nhà họ Na chúng ta yếu thế nhất, ba nhà còn lại chẳng những có tài chính hùng hậu mà còn có Tông Sư tọa trấn. Bởi vậy, dù cậu làm gì thì tôi đều dung túng cậu, thậm chí còn giải quyết hậu quả giúp cậu. Nhưng không ngờ, cậu còn chưa làm gì được cho gia tộc mà đã nhằm vào người một nhà. Tôi sớm đã nghi ngờ cậu dính dáng đến sự mất tích của Na Mạc Hòa, bây giờ xem ra suy đoán của tôi của đúng, Na Mạc Hòa đã bị cậu giết! Hôm nay cậu dám giết cha chú trong tộc trước mặt mọi người, ngày mai cậu dám giết tôi, đúng không?”
Na Nhữ An đùa nghịch hư ảnh hồn phách của ông mười ba của nhà họ Na trong hư vô, anh ta cười to và nói: “Na Hy Nghiêu, đừng giả mù sa nữa, nếu ông ủng hộ tôi thật thì hôm nay hội nghị gia tộc còn thế tổ chức được sao? Đừng cho là tôi không biết, mặt ngoài là lão khọm Na Khải Nguyên đề nghị mở họp, thật ra ông mới là người bày mưu đặt kế. Ông thấy tôi dạo này quá nổi tiếng, cái ghế người thừa kế của con trai ông không được vững chắc, nên mới vội vàng đuổi tôi đi đúng không?”
“Cậu… Cậu nói linh tinh!”, Na Hy Nghiêu bị nói trúng tim đen, thế là giận tím mặt.
“Thằng con cưng của ông đâu rồi? Sao hôm nay không đi họp? Có phải là sợ bị tôi tát một phát là toi nên trốn đi rồi không? Hahaha!”
Na Hy Nghiêu vỗ bàn, lớn tiếng: “Cung phụng nhà họ Na đâu rồi, bắt tên nghiệp chướng này lại!”
Một người đi từ cửa vào, vóc dáng cao to, khí thế oai hùng.
Người nọ nhìn thấy tình hình trong phòng thì cau mày, sau đó ôm quyền chắp tay với gia chủ Na Hy Nghiêu và các trưởng bối lớn tuổi của nhà họ Na.
Na Hy Nghiêu chỉ vào Na Nhữ An, nói: “Sư phụ Quách, tên bất hiếu kia dám phạm thượng, giết trưởng bối, mong sư phụ Quách ra tay thay nhà họ Na diệt trừ mối họa này!”
Na Nhữ An không thèm nhìn ông ta, mà anh ta nói với ông mười ba nhà họ Na trên không: “Ông thành quỷ rồi cũng chẳng có gì đặc biệt cả”.
Rồi anh ta nhẹ nhàng siết bàn tay, hồn ảnh biến mất.
Người vừa tiến vào giật mình, nói: “Khiên Hồn Dẫn! Cậu là ma hay là vu?”
Bây giờ Na Nhữ An mới nhìn về phía người nọ: “Ông chính là cung phụng của nhà họ Na, Quách Thanh Tùng? Tôi từng nghe kể về ông, chỉ cách Tông Sư một bước, đúng không? Năm xưa nhà họ Na mời ông là muốn lợi dụng ông đang ở bên lề cảnh giới Tông Sư, nuôi ông vài năm, chờ đến khi ông đột phá thì nhà họ Na cũng sẽ có Tông Sư bảo vệ mình như những nhà khác. Không ngờ nuôi ông nhiều năm như thế mà ông vẫn giậm chân tại chỗ”.
Sắc mặt của Quách Thanh Tùng trở nên vô cùng khó coi, ông ta nói: “Cậu nói đúng, tôi cách một bước nữa là đạt đến Tông Sư. Nhưng ở phương diện giết người, tôi chưa chắc đã kém hơn Tông Sư”.
“Ông cho rằng Tông Sư là có thể giết được tôi à?”, Na Nhữ An lắc đầu.
Quách Thanh Tùng nheo mắt, cảm thấy không thể nhìn thấu chàng trai trước mặt mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...