“Lý Dục Thần?”, sắc mặt Đạm Đài Ngọc thay đổi: “Chẳng phải anh ta ở Kim Lăng sao, không phải ông đã bày bẫy rập rồi sao, thế nào mà lại chạy tới Thủ đô?”
“Tôi cũng không nghĩ tới, anh ta tới Thủ đô nhanh như vậy”, cái bóng nói: “Hẳn rất nhanh thôi anh ta sẽ tìm đến nơi này. Anh ta là người lịch kiếp, ông không phải là đối thủ của anh ta”.
“Vậy phải làm sao giờ?”
“Không thể ở lại căn miếu hoang này nữa, trốn vào trong mộ cổ đi, chờ lấy được đồ rồi thì lập tức rời đi”.
“Được!”
Đạm Đài Ngọc đáp lời, quay người tóm lấy cô gái trần truồng.
“Không thể mang theo cô ta”, cái bóng nói.
“Cái gì?”, Đạm Đài Ngọc đáp: “Để tôi đợi trong mộ cổ, không có trò chơi, tôi sẽ phiền muộn chết mất”.
“Không được”.
Giọng điệu của cái bóng vô cùng kiên quyết, không hề có chỗ thương lượng.
Trên mặt đất, cái bóng bỗng lan ra ngoài, đến khi bóng đen bao trùm qua thân thể con nai, chú nai da bọc xương kia liền hóa thành một bãi nước đen.
Cái bóng nhanh chóng lan tràn qua thi thể của cô gái đã chết.
Cô gái còn lại hoảng sợ nhìn bạn của mình bị bóng tối cắn nuốt, như được trùm lên một lớp vải phủ xác chết màu đen, rồi nhanh chóng trải bằng trên mặt đất, biến mất trong nước thối màu đen.
“A!”
Cô ta sợ hãi kêu lên, chạy trốn. Nhưng mới chỉ chạy được hai bước đã bị bóng đen đuổi kịp, hai chân sa vào đó như lâm vào vũng bùn, không rút ra được.
Cô ta trơ mắt nhìn chân của mình biến mất từng chút từng chút một, sau đó là đùi…
Thân thể cô ta chậm rãi chìm xuống, nhanh chóng chìm đến eo, ngực, sau đó là cổ.
Khoảnh khắc cuối cùng khi ý thức biến mất, cô ta trông thấy hàm răng của mình lơ lửng trong dòng nước đen tuôn chảy…
Đạm Đài Ngọc nhìn cô gái đã biến mất, liên tục dậm chân: “Ấy, đáng tiếc! Thật là đáng tiếc! Vất vả lắm tôi mới bắt được hai cô nàng vừa đẹp mắt vừa biết chơi… Thật sự nghiêm trọng như vậy, nhất định phải làm thế sao?”
Màu đen nhanh chóng biến mất, tòa miếu hoang lại khôi phục dáng vẻ ban đầu.
“Đương nhiên là cần thiết”, cái bóng nói: “Không thể để lại bất kỳ manh mối nào, một khi để Lý Dục Thần truy lùng đến ông, ông sẽ chết chắc”.
“Ông chắc chắn tôi không phải đối thủ của thằng nhóc họ Lý đó như vậy?”
“Nếu không phải tôi ra tay, ngay cả Tiêu Sinh ông cũng suýt chút nữa không đánh bại được”.
“Hừ, ai biết được họ Tiêu kia chuẩn bị Phích Lịch Hỏa Đạn chuyên môn khắc tôi. Ông ta truy lùng tôi vài chục năm, thật sự là tốn công tốn sức!”, Đạm Đài Ngọc tức giận nói: “Nếu không phải tôi để cờ U Minh ở trong mộ cổ, làm gì có chuyện họ Tiêu chạy mất!”
“Đừng nói những thứ này, còn bao lâu nữa ông mới có thể lấy được đồ vật?”, cái bóng hỏi.
“Sắp rồi. Trận pháp bảo vệ bên trong ngôi mộ đã gần như rách hết, chờ cờ U Minh rửa sạch sát khí oán linh là tôi có thể ra tay. Đợi tôi cầm được cờ Huyền Vũ, cái gì Lý Dục Thần, cái gì lôi kiếp Tiên Nhân, giết hết!”
“Động tác phải nhanh lên. Ngoài ra, ông phải phân biệt rõ ràng thân phận và nhiệm vụ của mình. Cầm cờ Huyền Vũ là để ông xây dựng lại Hắc Thủy Đường, không phải để giết chết ai. Chỉ có cầm cờ Huyền Vũ trong tay, ông mới thật sự là đường chủ Hắc Thủy Đường!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...