Cao Thủ Hạ Sơn Ta Là Tiên Nhân

“Cược thế nào?”

“Bạch gia, vừa nãy ông đã nói, với ông hai mươi triệu chỉ là con số nhỏ, vậy thì chúng ta chơi lớn đi, cược năm trăm triệu, thế nào?”

Lần này bầu không khí trên phố hoàn toàn bùng nổ.

Năm triệu, có lẽ trong mắt phú hào hàng đầu cũng không tính là nhiều, nhưng đối với những người bình thường trên phố, thì đúng là con số trên trời.

Kể cả là ông chủ Hầu, đã làm ăn buôn bán đồ cổ mấy chục năm ở Phan Gia Viên, trắng đen, khô ướt đều từng gặp, ở thủ đô cũng có mấy căn nhà, bây giờ sống ở tứ hợp viện, nhưng cho dù lấy sạch sẽ của mình ra, cũng không dám nói nhất định có thế lấy ra năm trăm triệu.

Sắc mặt Bạch Quân Đường biến đổi liên tục, không thể xác định đôi thanh niên trước mắt rốt cuộc muốn làm gì.

Bạch Quân Đường thích cược, trong giới ăn chơi thủ đô, có ai không thích cược?

Đấu con dế cũng có thể vứt ra mấy triệu, mắt cũng không chớp một cáu.

Đặt cược mấy chục triệu trên bàn bước, cũng không phải chưa từng có.


Nhưng lần này cược năm trăm triệu, ông ta vẫn chưa từng thử qua.

Năm trăm triệu, ông ta lấy ra được. Cho dù mất, đối với ông ta,cũng không tính là tổn thương nghiêm trọng, chỉ là một căn tứ hợp viện thôi.

Nhưng nếu nói thua năm trăm triệu không đau lòng thì cũng là giả.

Ông ta không chỉ là gia chủ của nhà họ Bạch, chơi hơn nửa đời người, tiêu tiền thì nhiều, kiếm tiền thì ít, cũng chỉ dựa vào có cổ phần ở Bách Thảo Đường, mỗi năm được chia không ít tiền, coi như khoản thu nhập ổn định, Ngoài ra là những thứ được tích lũy nhiều năm nay, nhà và đồ cổ, tranh cổ thôi.

Thấy ông ta không nói gì, đám người vây xem bắt đầu hò lên, chế nhạo châm biếm.

Cỏ trên tường tự có tự giác của cỏ trên tường, tóm lại tiền cũng không phải do bỏ ra, có cơ hội châm biếm đám người giàu, thì đâu thể bỏ qua. Cơ hội như vậy, không phải thường xuyên gặp.

Ở cửa Bách Thảo Đường bị đám người vây quanh cười nhạo, mặt mũi của Bạch Quân Đường phải để ở đâu.

Nhưng việc này cũng khiến ông ta tỉnh ra, cười lạnh lùng nói: “Cô gái, bàn cờ như ý của cô đánh rất được đấy. Dùng y thuật của nhà họ Bạch chúng tôi để cược tiền cả nhà họ Bạch, có chuyện dễ dàng thế không? Bệnh có nặng nhẹ, đương nhiên nhà họ Bạch chúng tôi cũng có bệnh không chữa được. Nếu là bệnh vô phương cứu chữa, thì là đã đến kiếp số, mang việc này ra cược, không công bằng với nhà họ Bạch, càng không tôn trọng người bệnh”.


“Nói như vậy, Bạch gia không dám cược?”, Lâm Mộng Đình cười với vẻ mặt chế nhạo.

“Hây, cứ nghĩ Bạch gia là nhân vật lớn, thì ra lại nhát gan như vậy!”, bên cạnh có người nhỏ tiếng nói.

Một người khác nói: “Năm trăm triệu đấy, đổi là ai thì cùng nhụt chí thôi!”

“Cô gái xin đẹp này sao không nhát? Chẳng lẽ cô ta còn giàu hơn nhà họ Bạch?”

“Chưa nói chắc được, anh không nghe vừa nãy họ nói, anh chằng bên cạnh cô ta là cậu ấm nhà họ Lý sao?”

“Nhà họ Lý là nhà nào?”

“Hây, chưa từng nghe nói đến à? Các anh còn quá trẻ, về hỏi bố mẹ của các anh thì biết. Hai mươi năm trước, thủ đô chính là thiên hạ của nhà họ Lý”.

“Đúng, tôi nghe chú tôi từng nói, trước đây nhà họ Lý rất lợi hại, đệ nhất thế gia thủ đô!”

“Chẳng trách dám ăn nói với Bạch gia như vậy, hôm nay Bạch gia gặp khó!”



Khuôn mặt già của Bạch Quân Đường đỏ bừng, tức giận nói: “Hừ, không phải không dám, là không công bằng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui