“Không, không bị ngã thương, chuyện không liên quan đến cô ta, là do tôi sai”.
“Lỗi của ông? Ông sai chỗ nào?”
“Tôi… Tôi nhìn thấy tấm thảm trên xe ba gác kia không tệ, tôi từng thấy qua tấm thảm như vậy ở vườn nhà họ Phan, rất đáng tiền, nên muốn đi qua xem một chút”.
Lần này, mọi người đều nghe rõ.
“À, hóa ra là chú ý đến tấm thảm của người ta”.
“Gì mà nhìn xem chứ, muốn thuận tay lấy đi thì có”.
“Hóa ra không phải kẻ giả vờ ăn vạ, là trộm!”
“Haha, lão già này, chỉ toàn khiến người Thủ đô mất mặt!”
Cũng có người chuyển sự chú ý sang tấm thảm kia.
“Thật đúng là một tấm thảm tốt, có điều quá bẩn. Nếu ông ta không nói thì tôi còn chẳng để ý đến”.
“Một thấm thảm rách đáng giá bao nhiêu tiền?”
“Anh đúng là không có hiểu biết! Đây là tấm thảm Tây Tạng cũ, hơn nữa còn không phải thảm Tây Tạng bình thường, họa tiết tranh trên đó nhìn giống Thangka. Anh lại xem người phụ nữ này, đến từ Tây Tạng, chắc chắn là hàng thật, ít nhất có giá trị mấy chục nghìn”.
“Haha, ông lão này thật tinh mắt! Cái này mà cũng nhìn ra được, tại sao không đến vườn nhà họ Phan nhặt nhạnh chỗ tốt, lại chạy đến đây làm trộm!”
Mọi người anh một câu tôi một câu, ông lão trên đất không nghe lọt được chữ nào.
Ông ta chưa bao giờ sợ hãi như vậy.
Ông ta biết rõ, Sát Thần trước mắt này chỉ cần nhẹ nhàng động tay, cái mạng nhỏ của ông ta sẽ không còn.
Trước mặt kẻ mạnh thực sự, tất cả tên vô lại chỉ là hổ giấy.
Mánh khóe có tác dụng trong quá khứ, bất kể là nhấn mạnh vào quần thể người già yếu thế, hay khóc lóc ăn vạ, lăn lộn trên đất đều không có tác dụng.
Mạng nhỏ còn nắm trong tay người ta kìa.
Lý Dục Thần biết ông lão này không hề ngu ngốc, tương phản, ông ta rất thông minh, khôn lỏi.
Loại người này cực kỳ quý trọng mạng sống của mình, cũng rất biết xem xét thời thế.
“Nếu ông rất thích tấm thảm kia, không bằng mua lại nó đi. Chỉ cần ra giá hợp lý, nói không chừng con gái nhà người ta bán đấy”.
Lý Dục Thần thấy vừa rồi người phụ nữ không chịu tiếp nhận tiền của người khác liền biết cô ta rất có nguyên tắc, chắn chắn bất kỳ ai cho cô ta tiền, cô ta đều sẽ không cần. Vậy nên anh nghĩ ra biện pháp này, làm ông ta ra chút máu.
“Được được, tôi mua”, ông ta nói.
“Vậy ông tính trả bao nhiêu tiền?”
“Tôi ra… Một ngàn!”
“Một ngàn?”, Lý Dục Thần đặt tay lên một cái chân khác của ông lão.
Ông ta vội vàng sửa miệng: “Hai ngàn! À không, năm ngàn! Năm ngàn!”
Trông thấy Lý Dục Thần không hề có ý định dịch tay ra, ông lão nhẫn tâm, dựng thẳng lên một ngón tay, nói: “Mười… Mười ngàn!”
Lý Dục Thần gật gật đầu: “Được rồi, vậy ông đi nói với cô nàng kia đi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...