Cao Thủ Hạ Sơn Ta Là Tiên Nhân

“Còn một ông già nhưng tôi không biết ông ta là ai”, Hoàng Đại Sơn nói: “Ông ta tới đây vào mùa đông, tôi nhớ hôm đó trời đổ tuyết to, trời lạnh đến mức gà không dám đi ra ngoài cửa”.

“Ông ta rất kỳ lạ, tới nhà nhưng không làm gì cả, chỉ đứng trong sân, ngay dưới gốc cây hải đường kia, cầm một cây tiêu, thổi hai bài rồi ra về”.

“Thổi tiêu?”, Lý Dục Thần kinh ngạc.

Lâm Mộng Đình hỏi: “Ông ta thổi bài gì?”

Hoàng Đại Sơn lắc đầu: “Tôi không biết nhưng mà nghe buồn bã lắm, hôm đó trời vốn đã đổ tuyết to, vốn đã lạnh lắm rồi, vậy mà ông ta thổi xong, tôi có cảm tưởng như tường gạch của tôi cũng mỏng hẳn đi, lạnh chết khiếp đi được. May mà có Tam Tỷ sưởi ấm cho tôi… À không, may mà có lò sưởi, nếu không tôi đã chết cóng trong miếu rồi!”

Hoàng Đại Sơn nói xong, nhe răng cười toe toét, mở to đôi mắt, dè dặt nhìn Lý Dục Thần.

Thấy Lý Dục Thần trầm ngâm suy nghĩ, không hề có ý trách cứ mình, Hoàng Đại Sơn mới thở phào nhẹ nhõm.


Lâm Mộng Đình nói: “Thổi tiêu đêm tuyết, gửi gắm niềm nhung nhớ, chắc hẳn người này là cố nhân của nhà họ Lý. Liệu có phải là ngoài anh ra vẫn còn người khác còn sống không?”

Trong lòng Lý Dục Thần dấy lên một chút niềm hi vọng: “Hy vọng là vậy. Đại Sơn, trông người đó như thế nào?”

“Tóc trắng, râu trắng, vóc dáng cao to, mặt mũi thì tôi không nhìn thấy rõ…”, Hoàng Đại Sơn hồi tưởng lại: “Chủ yếu là vì hôm đó lạnh quá, tuyết rơi nặng hạt, một con chồn như tôi mà đứng trên nền tuyết thì quá dễ bị phát hiện nên tôi không dám tới gần để xem cho rõ”.

“Chủ yếu là vì ông không nỡ rời khỏi ổ chăn ấm của ông đúng không?”, Lâm Mộng Đình cười hỏi.

“Đâu… Đâu có…”, Hoàng Đại Sơn nghiêng đầu một cái, cười hề hề đầy gượng gạo, lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Ông ta thổi hết hai bài rồi đi luôn. Sang năm mới lại có một nhóm người do Na Nhữ An cầm đầu kéo tới đây”.

“Anh ta lại tới đây làm gì nữa?”


“Ban đầu tôi nghĩ là anh ta tới để lấy đồ trong mật thất. Tôi nghĩ bụng, vậy sao được? Đã đi tay không đến đây rồi lại còn định thó đồ của người ta đi à? Nằm mơ! Có ông Hoàng của mày ở đây thì mày đừng hòng mơ tưởng tới chuyện đó!”

Hoàng Đại Sơn ưỡn bộ ngực nhỏ xíu lên, vung vẩy tay chân ra vẻ cực kỳ nghĩa khí, chỉ có cái đuôi là vẫn vô thức vẫy qua vẫy lại lấy lòng.

Trông thấy dáng vẻ này của ông ta, Lâm Mộng Đình suýt thì phì cười.

Hoàng Đại Sơn tiếp tục nói: “Lúc đó, tôi lập tức nhảy vào sân, quát lên một tiếng: Này! Quân ăn trộm to gan, dám động tới ông nhà mi, các người không biết ngôi nhà này là địa bàn của ông Hoàng nhà mi hay sao? Nói rồi, tôi lắc lư cơ thể, thi triển pháp thuật, trong sân lập tức xuất hiến thiên quân vạn mã, cỏ cây biến thành binh lính, làm đám người đó sợ quá bỏ chạy…”

Hoàng Đại Sơn khoa tay múa chân, nói đầy hào hứng, bị Lý Dục Thần vả vào quai hàm, xoay ba vòng tại chỗ mới dừng lại.

“Nói tiếng người đi!”, Lý Dục Thần nói.

“Ôi,” con chồn ngoan ngoãn ngồi xuống: “Không biết trong nhà có gì mà tên nhãi Na Nhữ An kia không động tới đồ trong mật thất, chỉ nói với người ta mấy câu rồi đi”.

“Nói gì?”

“Tôi không, không biết, không nghe rõ, lần trước suýt chút nữa tôi đã bị thằng nhãi đó tóm được đuôi nên lần này không dám tới quá gần, chỉ nghe thấy Na Nhữ An gọi một người đi cùng mình là “Cung gì gì đó Cớt”, người kia có vẻ rất kính trọng Na Nhữ An, gọi anh ta là “Minh đại nhân”.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui