Cao Thủ Hạ Sơn Ta Là Tiên Nhân

Lý Dục Thần thở dài: “Nếu cô gặp qua gương mặt thật của ông ta mà còn nói như vậy, tôi cũng lười quản hai người”.

Rồi anh hét lớn một tiếng: “Hoàng Đại Sơn, ông có biết mình phạm vào sai lầm gì không?”

Hoàng Đại Sơn bị dọa đến run lẩy bẩy: “Tôi… Tôi… Tôi phạm vào… Sắc giới?”

Lý Dục Thần nghiêm mặt nói: “Hừ, tôi lười đến quản mấy chuyện lằng nhằng nửa người dưới của ông! Nhưng ông nhân danh thần tiên vào đời, dùng hình người dối gạt thế nhân, đây là tối kỵ! Nếu có cao nhân đi ngang qua, không cần nói gì thêm, thẳng tay cầm kiếm chém ông! Niệm tình ông chưa tạo thành sai lầm lớn, lại có công bảo vệ nhà họ Lý, lần này tôi bỏ qua cho ông, món nợ này tạm thời ghi lại cho ông”.

Toàn thân Hoàng Đại Sơn run rẩy, ngã xuống mặt đất, sám hối nói: “Tôi biết sai rồi, lần sau không dám nữa!”

Lý Dục Thần không phải làm chút chuyện này hù dọa ông ta, chỉ là nếu hiện tại không ước thúc, tên này sớm muộn gì cũng sẽ gây ra rắc rối. Yêu quái sống giữa xã hội loài người vốn gian nan, cũng không thể gửi cả đời trong miếu Hoàng Đại Tiên được.


Huống hồ, từ xưa tới nay, chuyện tục tĩu của dân gian chưa bao giờ là đối tượng dọn dẹp của chính đạo và triều đình. Những yêu ma quỷ quái sa vào chuyện cá nước với con người phần lớn thiếu quản chế, không tuân theo chuẩn mực của xã hội loài người, tu vi hơi tăng lên liền dùng pháp luật cấm đoán lung tung.

Lý Dục Thần không phải là kẻ không có tình người, chút chuyện nhỏ này cũng không buông tha, mà đang răn dạy nó. Nếu không phải nể tình nó từng đi theo mẹ Cung Lăng Yên của anh, lại ở đây bảo vệ nhà họ Lý hai mươi năm, anh còn lâu mới quản nó.

“Còn không mau hiện ra nguyên hình!”, Lý Dục Thần quát lớn.

Toàn thân Hoàng Đại Sơn run lên, tiên y cởi ra, hóa thành da lông màu vàng, biến thành một con chồn sóc thân thể béo mập. Phất trần kia hóa ra là cái đuôi của nó.

Mặc dù Lâm Mộng Đình kinh ngạc nhưng cũng không cảm thấy gì, dù sao từ khi quen biết Lý Dục Thần đến giờ, cô đã trải qua quá nhiều chuyện kỳ quái. Vị hôn phu của cô là thần tiên, trong nhà còn có một con nhím biết nói chuyện, giờ phút này nhìn thấy một “Hoàng Đại Tiên” cũng không cảm thấy có gì kỳ quặc.

Nhưng Diêu Tam Tỷ kia lại bị dọa, kêu lên một tiếng sợ hãi. Cô ta ngã ngồi trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, chỉ vào Hoàng Đại Sơn nói: “Anh… Anh anh anh… Sao anh lại là một con chồn?”


Lý Dục Thần hỏi: “Diêu Tam Tỷ, bây giờ cô còn thích ông ta không?”

Diêu Tam Tỷ che mặt khóc: “Huhu, không mặt mũi nhìn nữa! Mắc cỡ chết người! Sao lại là con chồn chứ? Huhu…”

Hoàng Đại Sơn ngẩng đầu lên, chiếc đầu nhỏ nhìn Diêu Tam Tỷ, nói: “Tam Tỷ, chớ sợ, chỉ là bề ngoài thôi mà, chúng ta thật lòng yêu nhau. Em yêu linh hồn của anh thì sao phải để ý vẻ ngoài của anh như thế nào chứ!”

Diêu Tam Tỷ ngừng khóc, nhìn ông ta qua kẽ ngón tay, im lặng ba giây rồi òa khóc: “Ôi chao, sao em lại bị một con chồn như anh lừa mất thân thể chứ, em chết quách đi cho rồi!”

Hoàng Đại Sơn nghe thấy tiếng Diêu Tam Tỷ gào khóc, vội vàng vẫy đuôi một cái, một cơn gió nổi lên trong sân, đóng sập cửa miếu lại. Cơn gió vẫn tiếp tục thổi quanh quẩn trên mặt sân chứ không tan đi, ngăn cách âm thanh ở trong này với bên ngoài.

Lý Dục Thần cười nói: “Mấy tháng nay pháp lực của ông tiến bộ nhanh đó”.

Hoàng Đại Sơn dập đầu nói: “Đây đều là nhờ công cậu chỉ bảo”.

Lý Dục Thần “hừ” một tiếng: “Nhưng tôi không hề dạy ông lừa người khác!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui