Lâm Mộng Đình bị anh nhìn đâm ra ngại, cô nói: “Sao đấy? Trên mặt em mọc hoa hay gì à?”
“Đẹp hơn cả hoa ấy chứ!”, Lý Dục Thần nói.
“Anh cứ đùa thôi!”, Lâm Mộng Đình nhăn mặt, song ý cười đã tràn ra.
“Anh không ngờ vợ chưa cưới của anh không những xinh đẹp, học giỏi, mà còn sáng suốt thông tuệ, chẳng khác nào nữ Gia Cát!”
“Được chưa, khen làm em vui là được, đừng tâng bốc quá đà, em không dám nhận”.
Lý Dục Thần cười nói: “Hôm nay anh còn phải cảm ơn em, nếu không phải hôm nay em dẫn anh đi ăn đồ nướng thì anh cũng không ngờ được bọn họ sẽ lấy danh nghĩa của anh để mà làm chuyện xằng bậy. Anh chưa bao giờ để ý đến thanh danh của mình, nhưng anh không thể không chú trọng danh tiếng của nhà họ Lý. Nhà họ Lý muốn phục hưng, chỉ dựa vào nằm vũ lực và tiền bạc thôi là chưa đủ. Anh không thể khiến ông nội mất mặt”.
Lâm Mộng Đình gật đầu: “Thế mới phải chứ. Thế gia vọng tộc thật sự là phải dựa vào lòng người để phát triển”.
Rồi cô lại lo lắng nói: “Lần này anh cưỡng chế xuất quan, tâm ma bị dao động mạnh, giết nhiều người, liệu có ảnh hưởng đến anh và sư môn không? Còn cả những lời đồn đãi bên ngoài nữa, người ta nói nhà họ Liễu của thành phố Dũng bị anh diệt tộc…”
Lý Dục Thần nói: “Lần này đúng là sát tính quá mãnh liệt. Nhưng người anh giết đều là những kẻ đáng chết, nhà họ Phan không một ai đáng để tha thứ. Còn nhà họ Liễu thành phố Dũng, việc này khá kỳ lạ. Khi ấy anh ở thành phố Dũng thật, chuyện này quá trùng hợp”.
“Ý anh là có người cố ý hại anh? Là ai được cơ chứ?”
“Không biết. Nhà họ Liễu không phải gia tộc bình thường, nhà bọn họ có truyền thống võ đạo, lắm cao thủ. Tuy lần này Liễu Kim Sinh phái nhiều cao thủ đến đối phó anh, nhưng chắc chắn sẽ để một vài người lại trong nhà”.
“Nếu đã vu oan giá họa cho anh, vậy thì chắc chắn người đó có thù oán với anh. Mà có thù với anh lại không tìm anh, chứng tỏ đánh không lại anh. Nhưng mà có thể tiêu diệt nhà họ Liễu một cách dễ dàng, chứng tỏ người đó là cao thủ rất lợi hại. Thế này thì có phải phạm vi nhỏ đi rất nhiều rồi không?”
Lý Dục Thần ngẩn ra. Anh chưa hề suy nghĩ cẩn thận việc này, bởi vì anh không quan tâm lời đồn đãi này, cũng lười thanh minh. Sau khi được Lâm Mộng Đình nhắc nhở, anh lập tức có đối tượng tình nghi: Ảnh ma!
Nhưng ảnh ma đã chết rồi mà.
Khi ảnh ma bám vào Trương Diễm Diễm đã bị Lý Dục Thần dùng kiếm Thiên Sư giết chết.
Trừ phi, trong lúc nhập vào người Trương Diễm Diễm ảnh ma còn phân thân nhập vào một người khác.
Nếu thật sự là vậy, người đó có thể là ai?
Khi ấy ở tổng đà Cái Bang, ma tâm của Lý Dục Thần cũng bị kích động, giết sạch đệ tử Cái Bang, bởi thế mà gây ra lôi kiếp sớm hơn dự kiến.
Chẳng lẽ là đệ tử Cái Bang lọt lưới? Ngoài Cái Bang ra thì còn có thể là ai được chứ?
“Mộng Đình, xem ra anh vẫn phải đến thủ đô một chuyến”, Lý Dục Thần nói.
“Bây giờ anh đang ở trong thời khắc mấu chốt, tiên ma chỉ cách một sợi chỉ, nghỉ ngơi một thời gian rồi hẵng đi”, Lâm Mộng Đình quan tâm.
“Không sao, trên đùi anh có vết sẹo rồi mà đúng không, có vết sẹo này anh sẽ không nhập ma đâu”, Lý Dục Thần cười nói: “Bởi vì anh đang ở thời khắc mấu chốt nên mới phải tìm điểm đột phá”.
“À đúng rồi, đạo trưởng Vương Sùng Tiên của Bạch Vân Quan trước khi bế quan đã viết một vài kệ, Mộng Đình thông minh, học vấn cao, em tham mưu giúp anh em có thể phá giải bí ẩn của bài kệ này không. Nếu có thể phá giải thì lần này anh đi thủ đô tìm hiểu sự thật. Chắc chắn Vương đạo trưởng biết chút ít về chuyện nhà họ Lý”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...