Nhưng khi nhìn thấy Thái Vĩ Dân tỏ ra ngoan như cún, thậm chí không dám thở mạnh trước mặt Lý Dục Thần, bọn họ mới thật sự cảm nhận được cái uy của cậu Lý.
Lý Dục Thần đập bàn, chỉ vào mặt Thái Vĩ Dân mà mắng:
“Thái Vĩ Dân, nếu không phải bởi vì thấy anh mất nửa cái mạng ở thành phố Long thì hôm nay tôi đã đánh anh tàn phế rồi! Tôi cho anh làm sếp, không phải là để anh mượn danh nghĩa tôi diễu võ dương oai, bắt nạt người dân bình thường!”
Thái Vĩ Dân nhận ra được Lý Dục Thần thật sự nổi giận.
Không phải tức giận với kẻ địch, mà là giận người của mình không nên thân.
Hiện tại tâm trạng của Thái Vĩ Dân vô cùng phức tạp. Thái độ của cậu Lý khiến gã ta sợ, nhưng đồng thời cũng làm gã ta thấy cảm động.
Cậu Lý giận vì chuyện này, chứng tỏ anh coi gã ta là người của mình.
Thái Vĩ Dân cảm thấy hối hận, hơn nửa năm qua gã ta chỉ mải bành trướng thế lực, không có thời gian chỉnh đốn bên trong, đích xác lơ là trong việc quản lý.
Từ sau khi nhận biết Lý Dục Thần, gã ta thấy được thế giới rộng lớn hơn, biết “núi cao còn có núi cao hơn” không chỉ là câu nói suông, mà thật sự có “núi cao trời xa”.
Điều này khiến gã ta khác với những trùm xã hội đen bình thường.
Gã ta biết, nhiệm vụ của mình không phải là kiếm được bao nhiêu tiền, cũng không phải chiếm được bao nhiêu thế lực, mà là có thể giúp cậu Lý làm bao nhiêu việc.
Đó mới là giá trị thật sự của gã ta.
“Cậu Lý, tôi…”
Lý Dục Thần giơ tay lên, ngăn gã ta lên tiếng.
“Không cần giải thích, anh chỉ cần nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện này của thành phố Hòa anh có thể xử lý được không? Nếu không thể quản được thì sớm ngày cút đi cho tôi!”
“Tôi có thể!”, Thái Vĩ Dân ưỡn ngực, đứng nghiêm như người nhà binh.
Lý Dục Thần gật đầu, vỗ vai gã ta, nói: “Vậy thì làm cho tử tế, phải biết nhìn xa trông rộng hơn, trước tiên quản lý thành phố Hòa cẩn thận, có kinh nghiệm rồi sau này đi thủ đô thì đừng làm tôi mất mặt”.
Nghe đến hai chữ “thủ đô”, ánh mắt Thái Vĩ Dân tỏa sáng.
Lý Dục Thần nhìn A Đông, rồi chỉ vào biển hiệu của quán nướng, nói: “Anh có biết quán nướng này do tôi bảo kê không”.
Hiển nhiên A Đông không hiểu ý của Lý Dục Thần, ánh mắt ngơ ngác càng thêm mờ mịt, anh ta gãi đầu, nói:
“Đúng vậy, tôi đã nói là anh bảo kê mà, nhưng anh không tin”.
A Đông nói thế làm Lý Dục Thần suýt thì cười.
“Nếu có người biết rõ là tôi bảo kê mà vẫn lừa gạt, chiếm đoạt quán ăn này, vậy thì anh nói xem phải làm sao?”
Mặt Hoàng Tam thoắt cái trắng bệch, giọng anh ta run rẩy: “Anh Lý…”
Lý Dục Thần ngắt lời, nói: “Tôi không hỏi anh, tôi đang hỏi anh ta”, vừa nói vừa chỉ vào A Đông.
A Đông trả lời không chút do dự: “Chém nó!”
Hoàng Tam run bần bật vì sợ, mồ hôi lạnh túa ra như mưa, anh ta lại quỳ xuống, nói:
“Anh Lý, tôi thật sự không cướp đoạt gì cả! Tôi cho bọn họ một khoản phí chuyển nhượng kếch xù thật mà!”
Lý Dục Thần không để ý đến Hoàng Tam, anh nói nhỏ như đang lẩm bẩm một mình:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...