Cao Thủ Hạ Sơn Ta Là Tiên Nhân
Trong máu trộn lẫn sương mù màu đen di động như đang sống.
Chị Mai rất tự trách vì ý nghĩ sai lầm của mình.
Đinh Hương và Bạch Kinh Kinh đều đã nhìn ra.
Các cô ấy đều xúm lại, nhưng không dám quấy rầy.
Tay Lý Dục Thần lên lên xuống xuống, chốc thì nâng lên rất cao, chốc lại đặt xuống người Lâm Mộng Đình. Mỗi lần nâng lên đều mang theo một mảnh sương máu.
Bàn tay anh nhanh chóng biến thành màu tím đen, sắc mặt Lâm Mộng Đình dần dần tái nhợt đi.
Qua một hồi lâu, Lý Dục Thần bỗng nhiên khoát tay, dẫn theo một tảng sương đen lớn từ ngực Lâm Mộng Đình.
Vết máu và khí đen trên người Lâm Mộng Đình được loại bỏ, vùng ngực khôi phục màu trắng lóa như tuyết.
Chỉ là giữa một mảnh trắng nõn như tuyết có ba điểm đỏ.
Trong đó, điểm đỏ ở giữa đặc biệt tươi đẹp kiều diễm, kẹp giữa hai chấm hồng sống động, lộ ra vẻ xinh đẹp quyến rũ, như thể nở rộ một đóa hoa màu máu, mang nét đẹp làm người ta say mê.
Nhưng nhìn lâu lại mơ hồ sinh ra sợ hãi.
Lý Dục Thần đút một viên thuốc vào trong miệng Lâm Mộng Đình, sau đó nhíu mày nhìn đóa hoa màu đỏ diễm lệ giữa ngực cô.
Lâm Mộng Đình mơ màng tỉnh lại.
“Dục Thần! Anh không sao?”
Cô ân cần hỏi han, thấy ánh mắt của Lý Dục Thần liền cúi đầu xem xét, chợt nhận ra quần áo của mình đã bị xé ra từ lúc nào.
Lâm Mộng Đình hét lên một tiếng nhỏ, theo bản năng dùng hai tay ôm lấy ngực.
Lúc này, cô mới thấy Đinh Hương, chị Mai và Bạch Kinh Kinh đều ở bên cạnh, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, xấu hổ bật ngồi dậy, chỉ muốn dúi đầu vào trong khuỷu tay.
Chị Mai cười nói: “Hai người đã đính hôn rồi, còn ngượng ngùng cái gì?”
Lâm Mộng Đình mỉm cười, nhưng nhớ tới Lý Dục Thần ở đối diện, còn không hề chớp mắt nhìn mình chằm chằm, mặt lại càng đỏ.
Đinh Hương cởi áo khoác trên người ra, che đậy người Lâm Mộng Đình.
“Dục Thần, cậu không sao chứ?”, chị Mai hỏi thăm.
Lý Dục Thần lắc đầu: “Không có việc gì, tôi nghỉ ngơi một lúc là được”.
Nói xong anh nhắm mắt lại, ngồi xuống.
Bàn tay phủ kín khí đen nhẹ nhàng run rẩy trước người.
Anh nhíu chặt lông mày, thoạt nhìn cực kỳ đau đớn.
Khí đen trên tay dần dần biến mất, trán anh lại thấm đầy mồ hôi.
Một hồi lâu sau, anh mới mở to mắt, thở ra một hơi dài.
“Dục Thần, tôi xin lỗi!”, Lâm Mộng Đình tự trách nói.
“Không thể trách Mộng Đình”, chị Mai lên tiếng: “Thành phố Long xảy ra chuyện, Mã Sơn và anh Thái đang trong trạng thái hấp hối, ông Hồ nói chỉ có cậu mới có thể cứu họ”.
Lý Dục Thần nghe xong lập tức đứng lên: “Người đang ở đâu?”
Anh không quan tâm tới việc cơ thể mình vừa mới bị đánh sâu vào, lập tức đi đến căn phòng Mã Sơn và Thái Vĩ Dân đang nghỉ ngơi.
Trông thấy bộ dạng của Mã Sơn và Thái Vĩ Dân, Lý Dục Thần hung hăng siết chặt nắm đấm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...