Lý Dục Thần nghe ý kiến của Trần Định Bang, trở lại thành phố Hòa, dự định thương lượng với Lang Dụ Văn việc này, lại không nghĩ rằng vậy mà Lang Dụ Văn lại bị bệnh. Hơn nữa còn bị bệnh rất nặng.
Lang Dụ Văn đang ở trong bệnh viện, nằm trên giường bệnh, nhìn như ngủ say hôn mê, nhưng lại nhíu mày rất chặt, cứ như đang làm ác mộng.
Lúc Lý Dục Thần tới thăm anh ta, viện trưởng Diêu và mấy chuyên gia hội chẩn cho Lang Dụ Văn.
Viện trưởng Diêu nhìn thấy Lý Dục Thần, thái độ hoàn toàn khác với lúc trước, đơn giản là còn kính cẩn hơn cả lãnh đạo cấp tỉnh đến thị sát.
“Cậu Lý”, viện trưởng Diêu bắt đầu nói về bệnh tình của Lang Dụ Văn cho Lý Dục Thần: “Cơ thể của tổng giám đốc Lang vô cùng suy yếu, số lượng tiểu cầu và bạch cầu đều thấp đến dưới mức an toàn, lúc nào cũng có thể mất mạng bởi vì xuất huyết nhiều và lây nhiễm. Chúng tôi đã tiến hành châm kim qua xương, loại bỏ khả năng bị bệnh máu trắng. Hệ bạch huyết cũng không phát hiện chỗ nào dị thường, chức năng nội tạng vẫn bình thường như cũ. Bệnh viện đã làm hết tất cả các bài kiểm tra có thể làm rồi, chuyên gia cũng tới xem bệnh…”
Viện trưởng Diêu nói một tràng, không biết là đang tranh công, hay là vì muốn từ chối chịu trách nhiệm với kết quả tiếp theo.
Ông ta lắc đầu: “Thật sự là không tìm ra nguyên nhân căn bệnh. Trước mắt, chúng tôi chỉ có thể suy đoán là do căn cơ thiếu hụt dẫn đến, tiếp theo, chúng tôi dự định bắt đầu từ hướng này…”
“Không cần”, Lý Dục Thần ngắt lời ông ta: “Anh ta không bị bệnh, chỉ là bị người khác để mắt tới thôi”.
“Bị người khác để mắt tới?”, viện trưởng Diêu vô cùng khó hiểu.
Lý Dục Thần không tiếp tục giải thích, đi đến trước giường bệnh, nhẹ nhàng đưa một tay ra điểm vào giữa trán Lang Dụ Văn, một cái tay khác thì vẽ bùa trong không khí, lạnh lùng nói:
“Đạo chích ở đâu, dám dùng Tác Hồn Thuật, muốn chết!”
Viện trưởng Diêu trông thấy trong không trung có một chút ánh sáng màu vàng lóe lên, lại ẩn vào hư không.
Trong nháy mắt ánh sáng vàng biến mất, ông ta mơ hồ nghe thấy một tiếng hét thảm truyền đến, còn có ánh sáng đỏ như màu.
Viện trưởng Diêu không thể tin được dụi mắt mình, trái tim đập thình thịch.
Lý Dục Thần nhét một viên đan dược vào trong miệng Lang Dụ Văn, sau đó nói: “Bây giờ có thể điều trị theo phương pháp của các ông rồi, chăm sóc anh ta cho kỹ, tôi đi một chút rồi về”.
Vừa dứt lời, anh chợt lách người bay ra ngoài cửa sổ, hóa thành một điểm sáng biến mất ở chân trời.
Viện trưởng Diêu trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, luôn cảm giác mình đang nằm mơ. Hồi lâu sau, ông ta mới hỏi y tá bên cạnh: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Y tá còn khiếp sợ hơn ông ta, hoảng hốt nói: “Người kia hình như… Bay… Bay…”
Viện trưởng Diêu đưa tay bịt miệng y tá: “Suỵt! Đừng nói ra. Cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả!”
Y tá giật nảy mình, hoảng sợ nhìn viện trưởng Diêu, ú ớ kêu lên.
Viện trưởng Diêu chậm rãi buông tay ra, nói với cô ta: “Cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả, rõ chưa?”
Y tá mờ mịt lắc đầu, lại giật mình gật đầu.
Viện trưởng Diêu thở ra một hơi, nói: “Dương y tá trưởng phòng cán bộ sắp nghỉ hưu rồi đúng không? Bà ta nghỉ thì cô lên thay đi”.
Y tá vô ý thức “a” một tiếng, bỗng nhiên kinh ngạc há to miệng, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng được nhìn viện trưởng.
Y tá trưởng phòng cán bộ, đây chính là chức vụ có làm mấy đời cũng không tới lượt cô ta!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...