“Không phải con người…”, Kỷ Nghiễm Lai yếu ớt nói: “Là… yêu quái biển!”
Kỷ Nghiễm Lai bị thương toàn thân, bên ngoài da không chỗ nào lành lặn, bác sĩ muốn cầm máu xử lý vết thương, cũng vô cùng khó khăn. Rắc rối hơn là, ông ta còn nội thương nghiêm trọng. Không những nội tạng hư vỡ chảy máu, xương cốt gãy lìa, mà còn có yêu khí chui vào cơ thể, tổn thương đến kinh mạch, chân khí tiêu hao hết, không có sức chống chọi.
Kỷ Nghiễm Lai là võ đạo tông sư, trong lòng biết rõ thương tích của mình, người bình thường không thể cứu được. Vì vậy bất chấp bác sĩ phản đối, kéo Trữ Phượng Toàn nói:
“Chú ba, tôi không qua được cửa ải lần này rồi, chú nghe tôi nói, lập tức đóng tất cả bến cảng và bến tàu đảo Cửu Long, nhất định phải nghĩ cách diệt trừ yêu quái biển đó, nêu không đảo Cửu Long mãi mãi không có ngày yên bình…”
“Anh hai, anh đừng nói nữa, chữa trị quan trọng hơn”.
“Tôi bị thương quá nặng, không chữa được…”
“Không đâu, nhất định cứu được, cùng lắm đi mời anh cả xuất quan!”
“Không, không được. Lần này anh cả bế quan vô cùng quan trọng, có thể đánh thắng Bando Shuichi hay không, phải xem vào lần này, tuyệt đối đứng đi quấy rầy anh ấy”.
Trữ Phượng Toàn rơi nước mắt gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến Lý Dục Thần, liền lộ vẻ mừng rõ: “Anh hai, không cần đi mời anh cả nữa, cậu Lý đã đến đây, cậu ta nhất định có thể chữa khỏi cho anh”.
“Cậu… Lý?”, trong ánh mắt xám xịt của Kỷ Nghiễm Lai hiện ra vẻ mơ hồ.
“Chính là Lý Dục Thần, đại tông sư một kiếm chém chết Itazura Kazuyoshi đó”.
Trữ Phượng Toàn từng thấy Lý Dục Thần trong lúc giơ tay đã nối liền cánh tay gãy của Liễu Kim Sinh và ngón tay gãy của Hà Trường Xuân, đúng là thủ đoạn thần tiên.
Lúc này, đương nhiên ông ta sẽ không bỏ qua cơ hội, vì tính mạng của anh hai, ông ta cũng không màng thể diện, khom lưng với Lý Dục Thần, nói:
“Cậu Lý, xin cậu cứu anh hai tôi, chỉ cần anh hai tôi vượt qua được cửa ải lần này, tôi nguyện làm trâu làm ngựa, tất cả nghe theo câu sai bảo”.
Nói xong liền định quỳ xuống.
Lý Dục Thần liền đỡ ông ta: “Đảo chủ Ninh nặng lời rồi, đã đến đây thì đương nhiên tôi sẽ cố hết sức”.
Trữ Phượng Toàn vui mừng, dường như Lý Dục Thần chắc chắn có thể chữa được cho Kỷ Nghiễm Lai vậy.
Lý Dục Thần đi đến bên cạnh Kỷ Nghiễm Lai, đưa tay bắt mạch cho Kỷ Nghiễm Lai.
Với anh thì ngoại thương không khó, chút thương tích này, vẫn chưa nghiêm trọng bằng Lâm Vân lúc trước. Mà Lý Dục Thần hiện giờ, sau khi trải qua lôi kiếp, sớm đã không còn là Lý Dục Thần lúc trước. Có phải tiên thiên hay không, tuy chỉ là kém một bước, cảnh giới đâu chỉ cách ngàn dặm.
Nhưng Kỷ Nghiễm Lai bị yêu khí nhập thể, tổn hại đến căn cơ, có chút khó.
“Lấy châm ra đây”, Lý Dục Thần xòe tay ra với bác sĩ ở bên cạnh.
Châm ngũ hành để lại ở Bách Hoa Cốc, anh không mang theo châm khác theo người, đương nhiên phải hỏi bác sĩ.
Bác sĩ vốn tưởng anh là danh y gì, có cách cao minh gì, thấy anh bắt mạch hồi lâu cũng không nói ra điều gì, bỗng lại đòi châm, hiển nhiên là muốn châm cứu. Nhưng rõ ràng là thương phần cứng, trong ngoài đều thương nặng, đâu phải châm cứu là có thể chữa được?
Lại thêm thái độ của Lý Dục Thần khiến bác sĩ có chút không vui, liền nói: “Là bác sĩ, tôi có trách nhiệm nhắc nhở một câu, việc đầu tiên phải làm là cầm máu làm sạch vết thương và truyền máu trước, đây là kiến thức cơ bản, bất kỳ bác sĩ có lương tâm nào cũng không nên làm ngược lại kiến thức cơ bản để đi thử một vài cách không đáng tin”.
Trữ Phượng Toàn nói: “Ông nói gì vậy, cậu Lý bảo ông lấy châm thì ông mau lấy châm đi!”
Bác sĩ nói:”Tôi chỉ nói theo kiến thức và lương tâm của tôi thôi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...