Lão hòa thượng cũng cười một tiếng: “Nếu đã không phải thí chủ, đó chính là khổ chủ”.
Trong lòng Lý Dục Thần khẽ động: “Làm sao ông biết?”
Lão hòa thượng lại lắc đầu: “Mặc kệ, mặc kệ, hoàn tục còn quan tâm đến khổ chủ gì nữa, về nhà cưới vợ mới là quan trọng”.
Dứt lời liền quay đầu rời đi.
Tiểu hòa thượng chớp mắt nhìn Lý Dục Thần và chị Mai một chút, nhất là lúc nhìn chị Mai, đôi mắt không hề chớp cái nào.
Lão hòa thượng xuống núi được một đoạn đường, tiểu hòa thượng mới đuổi theo, trong miệng hô hào sư phụ, lắc la lắc lư trên đường núi.
Chỉ nghe thấy giọng nói của lão hòa thượng truyền đến: “Trong lòng rối loạn à?”
Tiểu hòa thượng nói: “Không rối loạn”.
“Tâm không loạn, tại sao đi đường lại không vững, lung la lung lay!”
“Trời tối quá”.
“Con đường này con đã đi mấy chục năm, nhắm mắt lại cũng có thể đi”.
“Con… A, sư phụ, sao người cũng đang lắc lư vậy?”
“Tại trong lòng sư phụ cũng loạn!”
Theo trí nhớ của chị Mai thì bí thuật của Lan Môn chủ yếu tập trung chia thành ba loại, một là đạo thuật, hai là mị thuật, ba là bí hành thuật.
Cảnh giới cao nhất của đạo thuật là lấy vật từ xa.
Cảnh giới cao nhất của mị thuật là nhiếp hồn đoạt phách, hẳn là Nhiếp Hồn Thuật mà Liễu Kim Sinh nói.
Bí hành thuật là dùng để di chuyển bí mật và ẩn giấu hành tung, thật ra là không thấy đề cập đến cảnh giới cao nhất gì cả, có lẽ là cái này là quan trọng nhất với đạo tặc, ý là không thể học được đến mức độ cuối cùng.
Chị Mai lần lượt nhớ lại những bí thuật và ca quyết của Lan Môn đã từng học rải rác khi còn bé ra, Lý Dục Thần dựa vào trí nhớ của bà ta để bổ sung thêm những chỗ còn thiếu dựa vào vốn hiểu biết của mình, sau đó lại tiến hành sửa chữa.
Thế là trong tay chị Mai đã có thêm một bộ “Bí thuật Lan Môn” còn đầy đủ hơn lúc trước.
“Chị là đệ tử của Lan Môn, cơ sở vững chắc, nếu như học công pháp khác sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, học bí thuật Lan Môn là thích hợp nhất. Chờ đến khi học được cảnh giới cao nhất thì lại đi tìm cơ duyên khác, tu hành pháp môn cao thâm hơn”, Lý Dục Thần nói với bà ta.
“Vậy tôi cũng xem như đã tiến vào cửa tiên đạo sao?”, Chị Mai hỏi.
“Chỉ có thể coi là sờ tới cánh cửa thôi. Cánh cửa tiên đạo quá cao, muốn nhảy vào cũng không dễ dàng”, Lý Dục Thần nói: “Nhưng mà chị có ngộ tính tốt, lại hiếu học, nhập môn cũng không phải việc khó”.
Chị Mai nói: “Có thể sờ được vào cánh cửa đã là duyên phận rất khó gặp trên thế gian rồi. Cám ơn cậu, Dục Thần!”
Chị Mai xây một ngôi mộ mới cho sư phụ mình trong ngôi miếu đổ nát ở tổng đà Lan Môn thành phố Dũng, còn dựng lên một tấm bia, sau đó liền quét dọn từ trong ra ngoài, từ trước đến sau.
Bận rộn suốt cả đêm, ngôi miếu hoang rộng lớn đã được bà ta làm cho rực rỡ hẳn lên.
Lý Dục Thần biết rõ đây là phí công. Nơi này sớm muộn gì cũng sẽ bị phá hủy, cho dù là mái ngói cổ xưa hay là tượng thần tổ sư, còn có ngôi mộ mới trong sân cùng với thi cốt trong phần mộ, cuối cùng cũng sẽ biến mất không còn tăm hơi trong những tiếng ù ù của máy xúc.
Qua mấy năm, có lẽ nơi này sẽ có một tòa nhà cao tầng đứng sừng sững, hoặc là một công viên. Nhưng ở trước mặt thế sự xoay vần, những thứ đó cũng chỉ là bụi bặm.
Chỉ có tiên nhân chân chính mới có thể vĩnh hằng cùng với trời đất.
Nhưng điều đó cần phải trải qua tầng chín lôi kiếp!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...